Say Mộng Giang Sơn

Chương 814 : Khua môi múa mép

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Lý Khỏa Nhi khoanh chân ngồi lên giường, hơi nghiêng đầu, cắn ngón út mộtmột cách bất an. Cổ Trúc Đình ngồi yên trước gương, dường như đang cố nhìn rõ mình trước gương, xem xem có lộ ra khuyết điểm gì không?



Lý Khỏa Nhi cắn ngón út, không nhịn được nói:

- Cổ thị vệ, ngươi nói xem… Dương Giáo úy gặp Lương Vương rồi sẽ thế nào?



Cổ Trúc Đình nhìn nàng mộtmột cái, ánh mắt đầy nữ tính, song không nói gì. Lý Khỏa Nhi lại ngang ngược tiếp tục nói:

- Lương Vương luôn muốn giết phụ thân ta, mà Dương Giáo úy lại là người bảo vệ phụ thân, ngươi nói xem, bọn họ gặp nhau, có thể nào sẽ đánh nhau tàn nhẫn không?



Cổ Trúc Đình lại liếc Khỏa Nhi, vẫn không nói câu nào. Lý Khỏa Nhi thấy rất hưng phấn, giọng cũng nhanh hơn:

- Ngươi nói xem nếu họ đánh nhau, Lương Vương là một vương gia, thường sống an nhàn, sung sướng, chắc không thể có một thân công phu. Có khi nào Dương Giáo úy một đao làm thịt hắn luôn không?



Cổ Trúc Đình thở dài, cắt đứt mộng ảo của Lý Khỏa Nhi:

- Quận chúa, cho dù biết rõ thích khách là do Lăng Vương phái đến, thậm chí có chứng cứ xác thực trong tay, Dương Giáo úy cũng không thể động thủ với hắn, quản gia cũng có quy định của quản gia.



Lý Khỏa Nhi nghe xong thì bỗng thấy căng thẳng:

- Vậy…Dương Giáo úy không phải sẽ phải chịu thiệt sao? Dương Giáo úy thì không thể động thủ, nhưng Lăng Vương lại không cố kỵ gì, lúc đó phải làm sao?



Lý Khỏa Nhi tuy thông minh, nhưng nàng lớn lên nơi thâm sơn, nhận biết trên nhiều phương diện cũng không hơn một cô nương nông thôn. Cổ Trúc Đình nhẫn nại giải thích:

- Tuy Lương Vương không kiêng nể gì nhưng quan trường vốn là vậy, sợ gì hai bên đấu nhau ngươi chết ta sống, cũng chẳng sợ mọi người biết quan hệ không hòa hợp giữa họ nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra chú ý.



Lương Vương có thể phái người đi ám sát Lư Lăng Vương, có thể khiến ai ai cũng biết những người đó do hắn phái đi nhưng hắn không tự mình động thủ, cũng không cho người của hắn động thủ trước mặt hắn, Tuy chỉ là tấm giấy bọc nhưng là tấm giấy bọc không thể công phá. Quan trường như vậy, các hào môn thế gia cũng như vậy, mọi người đều như thế.



Lý Khỏa Nhi vẫn không hiểu, rõ ràng hai người đã đấu đến ngươi chết ta sống rồi, còn giữ tấm mặt nạ làm gì? Nàng liền hoang mang hỏi:

- Vậy…ngươi bảo Dương Giáo úy sau khi gặp Lương Vương, hai người đó sẽ như thế nào?



Cổ Trúc ĐÌnh hơi dừng lại những ngón tay đang xoa má, lộ ra thần sắc tò mò, thảm nhiên đáp:

- Ta cũng muốn biết đây.



******



- Vương gia! Thần Dương Phàm bái kiến vương gia.


Ánh mắt Võ Tam Tư bỗng lạnh xuống, nói:

- Ngươi không phải đã nói, Lư Lăng Vương thật không ở trên núi sao. Vậy sợ gì việc bổn vương lên núi? Ngươi kinh hoàng nỗi gì?



Dương Phàm vội nói:

- Thần chỉ là…chỉ là cảm thấy…Vương gia dường như còn chưa tin lời của thần?



Võ Tam Tư lạnh lùng cười, nói:

- Tin, đương nhiên tin! Chỉ là bổn vương và Lư Lăng Vương tuy không thân lắm, trước kia cũng từng gặp mặt vài lần. Bổn vương rất tò mò, muốn lên núi xem qua chút, Lư Lăng Vương này rốt cuộc hóa trang có giống lắm không, không đươc sao?



- Vâng, vậy…Vậy thần đưa vương gia lên núi.



Võ Tam Tư bước nhanh về phía trước Dương Phàm theo sát phía sau, cùng lên núi.



Những thị vệ ở Lương vương phủ đi theo phía sau, Dương Phàm không dám quay đầu nhìn một cái, luôn chú ý đến các động tác của hắn. Trong lòng Võ Tam Tư càng dấy lên nghi ngờ, không kìm nổi cất lên lời chế nhạo:

- Ngươi yên tâm, bọn họ là thị vệ của bổn vương, không thể làm thích khách được, chỉ là bổn vương ra ngoài lẽ nào không cần người bảo hộ sao?



Dương Phàm vội nói:

- Thần không dám nghi ngờ vương gia, chỉ là thuận mắt nhìn, xem qua thôi.



Võ Tam Tư hừ lạnh một tiếng, càng bước lên núi nhanh hơn. Tròng mắt Dương Phàm hơi xoay, rồi lại theo sát hai bước, nhỏ giọng hỏi:

- Vương gia, có tai mắt trong nhóm chúng ta không?



Trong lòng Võ Tam Tư vừa động, lạnh lùng nói:

- Bổn vương kể cả có tai mắt trong các ngươi, vẫn bị bọn ngươi đùa cho loạn hết lên đấy đó sao?



Dương Phàm ồ một tiếng, tự nói:

- Nói thế, đó là người của Ngụy vương rồi.



Võ Tam Tư bỗng dừng chân, quay nhanh lại nhìn Dương Phàm, hỏi:

- Ngươi nói gì? Ai là người của Ngụy Vương?