Say Mộng Giang Sơn
Chương 85 : Gã tiều tụy mặc áo bào xanh
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Mưa thu kéo dài như bất tận.
Có câu nói, mưa xuân như ân chiếu (chiếu lệnh của hoàng đế), mưa hạ tựa xá thư (giấy xá tội), mưa thu như vãn ca (bài phúng điếu).
Cơn mưa mùa thu thường gợi cho con người ta có một cảm giác bi ai não nề đến lạ lùng.
Trận mưa thu này từ sáng sớm đã bắt đầu tí tách rơi, qua buổi trưa vẫn không thấy ngớt, ý thu tràn đầy, cả trời đất nhân gian đắm chìm trong cảnh tiêu điều mà thê lương.
Trong phường Quy Đức, một người mặc áo bào màu xanh nhạt, tay cầm một cây dù một mình bước đi trên con đường dài lầy lội.
Phường Quy Đức nằm ở phía nam thành Lạc Dương, bên cạnh Trường Hạ Môn. Dân cư góc đông nam Lạc Dương và Trường Hạ Môn, Định Đỉnh Môn... của Quách thành tương đối ít, bởi nơi này cách trung tâm thành phố phồn hoa quá xa, bởi vậy nên khu vực này là cả một rừng cây vô cùng đìu hiu trống trải. Tuy rằng cũng nằm trong thành nhưng chưa từng được khai thác bao giờ nên các loại dã thú vô cùng phát triển.
Bởi vậy nên nơi này cũng trở thành một nơi có phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của Đông Đô. Những văn nhân mặc khách ưa thích sự tĩnh lặng và một bộ phận quan thất tham tiền, muốn thuê một chỗ ở rẻ đều chọn nơi đây làm chốn để lưu lại.
Người cầm dù bước ra khỏi con ngõ nhỏ, trước mặt lão hiện ra một rừng cây bốn bề lặng lẽ, lá cây được mưa dội cho sáng bóng hẳn lên. Cả rừng cây tràn đầy vẻ u tịnh, mưa phùn phiêu phiêu, trong rừng mơ hồ hiện ra một góc mái nhà cong cong màu đỏ. Lão giẫm chân lên thảm cỏ xanh rì để bước tới, và khi sương sớm làm ướt hẳn mu bàn chân của lão thì một tòa lầu nhỏ đã hiện ra trước mắt.
Căn lầu nhỏ được dựng lên tựa vào sườn núi, xung quanh có cây rừng bao quanh, cảnh tượng vô cùng u nhã, thanh bình. Trước lầu không xây "Kỳ vọng" mà chỉ có một lá cờ, bên trên ghi một chữ “Tửu”, đang phơ phất tung bay trong làn mưa. Đây đích thị là một quán rượu.
Người cầm ô lập tức hướng bước tới chỗ tiệm rượu.
Từng giọt nước lăn trên mái hiên, lão thu ô lại. Khuôn mặt lão lúc này cũng hiện ra một cách rõ ràng. Người này tầm trên dưới năm mươi tuổi, trên mặt dày đặc những nếp nhăn, đôi lông mày đầu rậm đuôi thưa, hai gò má hóp lại toát lên vẻ khắc khổ gầy yếu.
Lão ngẩng đầu nhìn khoảng không gian đang mờ mịt trong màn mưa, khẽ thở dài một tiếng, giũ giũ chiếc dù trong tay rồi đẩy cánh cửa trúc của tiệm rượu để bước vào. Trong tửu lầu vô cùng yên tĩnh. Trong thời tiết mưa gió thế này, nơi náo nhiệt nhất là trung tâm thành phố mà người đi lại còn ít, huống chi là một nơi vốn u tĩnh như thế này.
Những vị khách trong quán rượu không biết đang say rượu hay say mình trong cơn mưa, mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê. Đám tiểu nhị cũng chẳng biết chạy đi đâu hết, trong quán chỉ còn một lão trưởng quầy ngồi sau quầy rượu, đang chống cằm lên ngủ gật. Vị khách đẩy cửa bước vào, một trận gió thu cũng theo đó thổi vào, làm xao động những thẻ rượu và thẻ đồ ăn đang được treo đầy trên quầy rượu.
Những thẻ rượu và thẻ đồ ăn đều được làm bằng trúc, bị gió thổi qua thì va vào nhau phát ra những tiếng đinh đinh đang đang, khiến cho lão chưởng quầy bỗng giật mình tỉnh giấc.
Vị khách mới tới không gọi lão mà chỉ đảo mắt tứ phía một lượt, phát hiện thấy trong một góc của tiệm rượu, tại chỗ sát gần cửa sổ có một người đang ngồi. Người đó thấy lão tiến vào liền vẫy vẫy tay với lão, lão bèn bước tới.
Bên ngoài cửa sổ, những cây cỏ dại đã mọc cao quá đầu người. Tuy đã là cuối thu nhưng đám cỏ dại ấy vẫn chẳng có vẻ gì là sắp tàn úa, ngược lại còn khỏe mạnh tươi tốt đến lạ thường. Từng giọt mưa rơi xuống khung cửa sổ, tạo ra những tiếng tí tách tí tách, rồi lại rơi xuống thân những cây cỏ dại kia. Một cơn gió bất ngờ thổi tới làm tay áo của vị khách đang uống rượu kia khẽ bay lên.
Vị khách đang uống rượu trên đầu thắt một chiếc khăn lụa, mình vận một bộ lĩnh bào màu vàng, dưới cằm là một chòm râu thưa thớt, sắc mặt đã trở nên vàng vọt đi theo tuổi tác, nhưng nếu nhìn kĩ lại thì sẽ thấy thực ra y cũng không hề lớn tuổi. Người trẻ tuổi mặc áo vàng kia đứng dậy chào vị khách mới tới, cười nói:
-Nếu ta tiết lộ ra...
Dương Phàm không nói gì, chỉ đẩy tay nải về phía trước.
Vưu Đề lại đưa tay ra giữ chặt tay nải, nói:
-Thượng Quan Đãi Chiếu!
Dương Phàm giật mình kinh hãi, gần như thất thanh nói:
-Thượng Quan Uyển Nhi?
Vưu Đề lại thoáng hiện ra ý cười, nói:
-Túc hạ còn muốn tiếp tục hỏi gì nữa?
Dương Phàm trầm ngâm một lúc lâu sau, sắc mặt trở nên thâm trầm, nói:
-Vưu huynh, huynh cố ý nói ra một nhân vật quyền cao chức trong cho xong đúng không?
Vưu Đề lại đáp:
-Những lời Vưu mỗ nói hoàn toàn là sự thật.
Dương Phàm cười lạnh nói:
-Miêu Thần Khách chẳng qua chỉ là một kẻ ghi chép biên soạn quốc sử, một học sĩ sáng tác văn học, đâu có phải nhân vật quan trọng gì mà tung tích của hắn chỉ có nhân vật số một trong mắt Thiên Hậu là Thượng Quan Đãi Chiếu biết?
Mặt Vưu Đề lại tỏ ra vẻ kì quái, nói:
-Miêu Thần Khách chỉ là một kẻ biên soạn lịch sử, một học sĩ văn học sáng tác? Ha ha, nhưng ngươi có biết, những cuốn sách mà này Miêu Thần Khách biên soạn là những sách gì hay không?