Say Mộng Giang Sơn

Chương 816 : Cô gái rất ngây thơ

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Diêu Sùng vội vàng bò theo hướng lên núi, theo ở đằng sau là một đám cấm quân thị vệ Nam nha. Trên núi, Võ Tam Tư đã xông vào được nơi Lư Lăng Vương ở, gã vừa vào được trong sân liền nhìn thấy rất nhiều các võ tăng tinh thần no đủ, thần thái sung mãn, tay cầm đại côn màu đen nặng trịch, giống như từng cái cột đứng trong sân.



Võ Tam Tư nhớ tới những thị vệ bị đánh bầm dập mặt mày sưng húp, lập tức sắc mặt trầm xuống, nhưng những người xuất gia này lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng ở đó dường như từng bức tượng La hán được đặt trong sân, con ngươi còn không thèm động một tí, bọn họ chỉ nghe theo lệnh của chủ trì bản viện, người khác thì không thèm quan tâm.



Võ Tam Tư phất tay áo một cái, bước chân như bay xông vào đại điện, vừa thấy điện đường liền nhìn thấy các nữ thị vệ thân đao kiếm sắc tư thế hiên ngang đứng canh trên điện, không khỏi thầm nghĩ:

- Canh giữ thật cũng thật cẩn mật, ngoài có Bách Kỵ, giữa có võ tăng, trong có nội thị vệ, nếu như ta thật sự cố xông vào trong sợ là không đạt được mục đích.



Mấy nữ thị vệ thanh tú đứng tại đó như một bức tranh vẽ mỹ nhân, thấy Võ Tam Tư xông vào không hề có ý tránh đi, đợi khi thấy Dương Phàm tranh trước một bước phất tay một cái thì mới rẽ ra hai bên tạo thành một nối đi nhỏ, Võ Tam Tư tập trung chú ý, liền thấy trên điện đường có một người đang run lập cập do hai nữ tướng to như hộ pháp đang dễ dàng đỡ cho đứng vững.



Hai bên của hai nữ tướng đỡ tay còn đứng thêm mỗi bên ba nữ tướng nâng đỡ nữa, tổng cộng là có tám khối núi thịt, nhìn một cái đột nhiên có cảm giác khiến người khác khó thở tự nhiên ập tới, người đứng giữa bọn họ đó thực ra thân cao cũng không hề thấp nhưng bị các nàng thị vệ làm nền thì lại khiến cho trở thành như con chim cút yếu đuối vậy.



Tám nữ thị vệ cận thân của Thái Bình công chúa, nổi tiếng Kinh sư, Võ Tam Tư tự nhiên cũng nhận ra, vừa thấy bọn họ, con ngươi của Võ Tam Tư co lại trong lòng thầm nghĩ:

- Sao Thái Bình công chúa cũng phái người tới? Dù cho ta đổ hết toàn bộ người của ta cố xông vào, đánh thì có dùng hết kế cũng không giết được hắn rồi, giờ chỉ có thể thám thính xem hắn ta là thật hay giả rồi nghĩ cách vậy!



- Ý! Thật hay giả….Thái Bình là em gái của Lý Hiển, nàng ta không phải là không biết chân tướng đó chứ? Vậy nàng ta phái người tới, vậy thì Lý Hiển trước mắt này….



Võ Tam Tư thầm nghĩ như vậy, làm ra bộ dạng vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà hướng về phía Lư Lăng Vương nghênh đón:

- Ai da da! Thất Lang! Người Khỏa Nhiên quay về rồi! Tam Tư hôm nay vốn là lên núi Long Môn tắm suối nước nóng, không ngờ bất ngờ lại nghe tin Thất Lang trở về rồi, thật là đáng chúc mừng! Đáng chúc mừng ah!



Võ Tam Tư vừa nói vừa đi về phía trước, cẩn thận quan sát hình dạng của Lý Hiển, Khỏa Nhiên thấy giống với Thất Lang thường gặp đến sáu bảy phần, chỉ là năm đó Lý Hiển mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thanh tú tuấn kiệt tác phong đều mang khí chất của hoàng tộc, nhưng người trước mắt tóc đã hai màu, nếp nhăn đầy mặt, thân hình phát tướng, sắc da nhợt nhạt, run lẩy bẩy mà đứng đó, nếu không có người đỡ thì gần như có thể ngã luôn xuống mặt đất.



Trong lòng Võ Tam Tư hoài nghi rằng:

- Lý Hiển này có thật phải là Lý Hiển không? Trên thế gian này thật có thuật giả trang cao diệu như vậy sao?



Lý Hiển nhìn gã, khuôn mặt hiện lên vẻ hơi khiêm nhường, nhẹ nhàng chắp tay nói:

- Lương Vương điện hạ, lâu rồi không gặp, Hiển cả chặng đường bôn ba, hai chân đều bị thương không thể ra đón vẫn mong đừng trách tội.




Lý Khỏa Nhi bộ dạng có phần do dự, theo bản năng mà quay đầu nhìn nhìn Lý Hiển, đúng như rất nhiều đứa bé chỉ khi không biết phải làm sao thì xuất hiện bản năng là phải hỏi ý kiến cha mẹ mới vậy.



Võ Tam Tư đem những phản ứng của nàng thu vào trong tầm mắt, trong lòng không khỏi thầm cười lạnh:

- Người giả? Hừ! Lư Lăng Vương giả, cô bé này mà phải đi gặp hắn, còn phải xin sự đồng ý của hắn? Lư Lăng Vương giả, có bản lĩnh khiến cho đứa con gái ruột hàng ngày tiếp xúc đều có thể dối qua được? Dương Phàm, ngươi còn chấp mê bất ngộ như vậy thì đừng có trách bổn vương vô tình nữa



Võ Tam Tư cười híp mắt mà rằng:

- Mau cầm đi, không cần khách khí, hai nhà chúng ta là thân thích, trước kia đi lại rất mật thiết đó, không tin ngươi hỏi cha ngươi xem.



Lý Khỏa Nhi lập tức quay đầu, giương to đội mắt to tròn lung linh lại lần nữa nhìn về hướng Lý Hiển, trên mặt Lý Hiện chớp qua chút thần sắc quái dị, nói không ra là tức giận hay là sợ hãi, chỉ là khoát tay nói:

- Nếu là Lương Vương ban thưởng con liền cầm đi, tạ ơn Lương Vương lập tức về phòng đi!



- Ồ...!



Lý Khỏa Nhi nhút nhát mà nhận lấy ngọc bội, hướng về Võ Tam Tư lễ nhẹ, nói nhỏ rằng:

- Tạ Lương Vương



Lý Khỏa Nhi nói xong liền chạy về phía ngách điệni, gầnchạy đến cửa điện ngách thì giống như nhớ ra lời day của phụ thân:

- Giờ đây là quận chúa rồi, không được giống như nha đầu hoang dã ở trong núi hoang.

Không khỏi lè lưỡi quay đầu nhìn trộm xong mới thả nhẹ bước chân, eo nhỏ lắc lắc giống như tiểu thục nữ nho nhà mà từ từ đi vào.



Võ Tam Tư cười thâm hiểm, quay ngoắt đầu, ánh mắt như con dao sắc hung hãn nhìn Dương Phàm.



Mép môi Dương Phàm phút chốc hơi mấp máy một chút lại hết cách mà mím lại, từ từ cúi đầu xuống, lộ ra bộ dạng muốn nói mà không dám, trong lòng lại là cười than một tiếng:

- Con yêu tinh đó đến ta còn bị lừa, nếu ngươi cho rằng nàng ta chỉ là một thôn cô không hiểu nhân tình thế thái thì chỉ đáng đời ngươi gặp vận đen.