Say Mộng Giang Sơn

Chương 817 : Ùn ùn kéo tới

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Diêu Sùng tới trước một bước, mà Ngụy Tri Cổ lại bị Võ Thừa Tự giữ lại



Khi Võ Thừa Tự tiếp sau Võ Tam Tư đang vội vàng đi đường bỗng nghe đằng sau tiếng vó ngựa chạy gấp, vừa quay đầu nhìn thì thấy quan phiên của bọn họ liền biết được các tướng công của Chính Sự Đường tới rồi.



Võ Tắc Thiên tại trên triều đình đã khéo léo xây dựng một loại quan hệ chính trị cân bằng, tuy nói đây là loại cân bằng kỳ thực thì là dị dạng, không hề bình đẳng, nhưng có bà ta trên cao dùng sức áp chế, có thể điều hòa tùy lúc thì cũng có thể duy trì một loại quyền lực cân bằng tinh tế: Tức chính quyền giao cho đại thần, quân quyền giao cho Võ thị.



Từ sau khi Võ Tắc Thiên thất bại trong việc dạy bảo Ly miêu và vẹt hòa bình sống bên nhau, bà ta đã từng có thời gian nghĩ tới việc giao Hoàng vị cho họ Võ, kết quả lại do lực lượng phản đối ẩn mình trong nước cùng với sự gây sóng gió của thế lực ngoại bang, thêm đó con cháu Võ thị thực sự là một đám ngu muội mà từ bỏ.



Võ Tắc Thiên giờ quyết định truyền hoàng vị cho con trai bà ta, truyền cho người họ Lý, nhưng bà đăng cơ là do đoạt giang sơn của Lý thị do vậy bà lo rằng trăm năm sau con trai bà sẽ phục Chu thành Đường, khiến cơ nghiệp giang sơn của bà ta không thể thiên thu vạn đại truyền cho đời sau, cho nên bà muốn kéo dài tiếp cục diện chính trị “Cân bằng” trước mắt này.



Tức là: Bà ta trăm năm sau, Lý thị ngồi giang sơn, Võ thị nắm binh quyền.



Lý thị ngồi giang sơn có thể thuận theo ý dân trong nước đồng thời khiến cho ngoại địch không tìm được lý do mà nói, Võ thị nắm binh quyền có thể đảm bảo con trai của bà ta không có hành động khinh xuất, Vương chiều Võ Châu mà bà ta một tay sáng lập sẽ được tiếp tục truyền tới đời sau. Xuất phát từ mục đích đó, mấy vị tể tướng này của Chính Sự Đường thực không có lấy một người là của tộc người Võ thi.



Tính toán này của Võ Tắc Thiên chưa hề nói cho ai nhưng thể lực trong triều lại vì thế mà phân biệt rõ rệt, không từng cho tộc nhân Võ thị mó tay vào trong Chính Sự Đường, do vậy Võ Thừa Tự vừa thấy người của Chính Sự Đường tới rồi liền hiểu rằng là tới để bảo vệ Lư Lăng Vương, lập tức chỉ bảo người đánh xe ngựa cho nằm ngang chắn trên đường.



Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng vừa tới, Võ Thừa Tự liền cười nhẹ mà chắp tay rằng:

- Ah! Hóa ra là Ngụy tể tướng, Diêu tể tướng, hai vị tể tướng đi vội vàng như vậy là đang muốn đi đâu vậy.



Ngụy Tri Cổ ngồi trên ngựa mỉm cười hoán lễ nói:

- Hóa ra là Ngụy vương điện hạ, thần cùng Nguyên Chi công việc bận rộn thân thể mệt mỏi đột nhiên nhớ tới suối nước nóng trên núi Long Môn, rất có hiệu quả giải lao năng cao tinh thần, nhất thời có hứng liền muốn đi Long Môn một lần, nghe nói Ngụy Vương điện hạ gần đây khó ở, thần xem khí sắc Ngụy Vương cũng thấy là có bệnh trong người, không ở trong phủ nghỉ ngơi mà đang đi đâu vậy?



Võ Thừa Tự ho khan mấy tiếng, cười mà rằng:

- Thật khéo, Bổn vương cũng đi về hướng Long Môn. Trong (( Thủy Kinh Chú)) có ghi: Canh hoàng nữ có thể trị liệu vạn bệnh. Bệnh này của bổn vương là cố tật rồi, điều trị thuốc và trâm cứu đều không thấy có hiệu quả do vậy đang muốn đi Long Môn thử xem xem suối nước nóng có hiệu dụng hay không, nếu như hai vị tể tướng cũng muốn đi hướng Long Môn hay là cùng đi, hai vị thấy thế nào?



Ngụy Tri Cổ và Võ Thừa Tự đều hiểu rõ mục đích của đối phương là gì nhưng đầu không nói toạc ra, xé rách lớp mặt nạ là đại kỵ giới quan trường, trước mặt là một khối hòa khí sau lưng đâm anh một nhát mới là thái độ bình thường.




Lý Đại Dũng nghe Võ Tam Tư gấp gáp nói thì không dám hỏi nhiều, khẩn trương nghe lệnh vội vàng xuống núi đi sắp xếp .



*****



Diêu Sùng vừa đi, Ngụy Tri Cổ cũng không gấp nữa, mặc ngựa dẫn đi, cùng với Võ Thừa Tự nói đông nói tây, đang đi tiến về phía trước thì đột nhiên có ba nữ tử đầu đội “Thiến Lộ” cưỡi ngựa nhanh chạy nhanh như chớp chạy tới.



Ba nữ tử người mặc trang phục trong cung, giữa eo lại đeo kiếm sắc, trên đầu đội một “Thiến lộ” mạng che màu đen, đi qua bộn họ không thèm dừng lại dù chỉ một chút liền hô hào chạy tiếp, trong ba người nũ kỵ sĩ có một người ở giữa khi quất ngựa vượt qua bọn họ hơi quay đầu liếc nhìn bọn họ, gió đêm hơi thổi khiến một góc mạng che bị lật ra, gương mặt xinh đẹp chớp cái đã không thấy nữa.



Võ Thừa Tự giật mình, thất thanh nói:

- Thái Bình!



Ngụy Tri Cổ nheo mắt, giương tai nói lớn:

- Vương gia nói gì?



Võ Thừa Tự nghiến chặt răng, nổi nóng hướng về thủ hạ mà quát tháo:

- Các ngươi còn lề mề cái gì vậy, từ trong thành tới Long Môn khoảng cách gần như vậy đi đến bây giờ vẫn còn trên đường mò mẫm, nhanh lên, tăng nhanh hành trình!



Đi trước mất một tên Diêu Sùng, Võ Thừa Tự đã thầm lo lắng chi mong Diêu Sùng chưa tới, Võ Tam Tư đã thành công, bây giờ lại đi thêm một Thái Bình công chúa, gã không biết tình hình trên núi thế nào nhưng cũng không muốn đợi thêm chút nào nữa, mệnh lệnh cho thủ hạ hết sức bình sinh tăng nhanh tốc độ.



Ngụy Tri Cổ nói:

- Ai! Ngụy vương, ngài gấp cái gì, chúng ta từ từ hàn huyên, trời nếu muộn rồi đốt đèn lồng du đêm Long Môn cũng là một cảnh đẹp mà, Ngài nói cái cây san hô đó là cao sáu thước hay là bẩy thước nhỉ? Vương gia? Vương gia?

Ngó qua tọa giá của Võ Thừa Tự vội vàng đi xa, Ngụy Tri Cổ cười hi hi, chỉ bảo thủ hạ lập tức tăng nhanh tốc độ.



Thời gian này, “Đông cung hoàng hậu” Trương Dịch Chi, “Tây cung nương nương” Trương Xương Tông của Phụng Thần Giám vừa lĩnh dụ chỉ của hoàng đế, suất lĩnh một toán đại nội thị vệ, áo mới ngựa hăng dọc theo đường lớn Định Đỉnh mà đi về hướng Nam, vừa qua cửa Định Đỉnh.