Say Mộng Giang Sơn

Chương 824 : Giương đông kích tây

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Trời sáng rõ, mọi người đã dùng xong bữa sáng, sắp xếp chút hành lý chuẩn bị lên đường, Thái Bình Công chúa mới ra lệnh, chốc lát sau, mọi người đã thấy Lư Lăng Vương được hai nữ vệ bên cạnh Thái Bình Công chúa đỡ ra từ trong phòng bên cạnh.



Đêm qua, trong tiểu viện nho nhỏ của hành cung này, đã từng có mấy trăm người đánh nhau, trong mỗi gian phòng, kể cả dưới cửa sổ, trong tủ quầy, thậm chí trong mỗi khe hở mỗi đường tơ, mỗi viên gạch đều bị lục soát kiểm tra, cũng chẳng ai thấy được bóng lưng Lư Lăng Vương. Nhưng bây giờ, Lý Hiền bằng xương bằng thịt đang từ tốn bước ra từ hậu đường.



Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự như gặp quỷ, trợn mắt há mồm nhìn, không thể tưởng nổi cả đêm qua lão đã trốn ở đâu. Lý Hiển vừa bước ra đã chắp tay tạ lỗi với mọi người, dù sao thì tất cả mọi người đã vì mình mà đến, nhưng mình lại trốn tiệt, tới tận bây giờ mới xuất hiện. Sau một đêm hỗn loạn kia, đương nhiên chẳng có ai trách cứ.



Thực ra trong lòng ai cũng hiểu thích khách đêm qua là do Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư phái ra, nhưng đều làm như không biết, ngay cả Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư cũng làm bộ như không biết gì, trước mặt mọi người vẫn khách khí, nên ân cần thì ân cần, nên thăm hỏi thì thăm hỏi, phô trương đủ đường.



Lư Lăng Vương vừa đến, nhân mã đã sớm chờ xuất phát đã xuất hành, tám nữ hộ vệ của Thái Bình Công chúa ở vòng trong, tám tòa núi thịt che chắn cho Lư Lăng Vương một hạt mưa cũng không chen vào được, sau lưng là Dương Phàm suất lĩnh Bách Kỵ và nội vệ, rồi tới Trương DỊch Chi, Trương Xương Tông dẫn đầu một đoàn Võ Lâm Vệ, sau lưng là nam nha cấm quân của Địch Nhân Kiệt, Diêu Sùng, Ngụy Tri Cổ, bên ngoài mới là gia tướng của Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư.



Thái Bình Công chúa giải thích không phải là mình không tin hai vị Vương gia mà binh hai vị mang đến đều là tư binh, Lư Lăng Vương về kinh đương nhiên phải do binh mã triều đình bảo vệ, không có lý nào lại mượn binh của Lương Vương và Ngụy Vương.



Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đã từ bỏ ý định ám sát, sao còn so đo chuyện này với nàng. Một đội ngũ trùng trùng điệp điệp rời Long Môn.



Trong Kinh, từ sáng sớm đã có tin: Hoàng đế nghe nói Lư Lăng Vương bị lệnh ở huyện Phòng, thương con nóng ruột, đã mệnh Chức Phương Viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá tới Phòng Châu triệu hồi Cập Vương phi và các con của Lư Lăng Vương về Lạc Dương chữa bệnh, hôm nay Lư Lăng Vương đã về tới Kinh thành.



Ý chỉ này Võ Tắc Thiên đã nghĩ chu đáo, tới tận khi Lư Lăng Vương bình yên đến Kinh thành mới công bố với người trong thiên hạ, nhưng vị Chức Phương Viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá chỉ theo chân Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông chạy một chuyến, từ đầu đến cuối chưa từng ra mặt nói nhiều, triều đình chỉ là mượn tên tuổi y.




-A!

Được nhắc nhở, ông ta vội xoay người nhìn cảnh sông, tranh thủ lặng lẽ lau khóe mắt.



Hoàng Húc Sưởng đánh một chiếc xe ngựa đến, đã sớm đứng đầu cầu Thiên Tân, A Nô chỉ hẹn sẽ gặp y ở đây, chính y cũng không biết hai người họ sẽ hóa trang thành gì, cưỡi cái gì, từ hướng nào đến, vì thế, tới cầu Thiên Tân, y cũng chỉ có thể hết ngóng đông lại ngóng sang tây.



A Nô giúp Lý Hiển lên bờ, đứng ở đầu cầu một lúc lâu Hoàng Húc Sưởng mới nhận ra, mừng rỡ đánh xe tới bên cạnh.



Xe ngựa vừa chuyển, A Nô và Lý Hiển đã nhìn thấy y, xe vừa đến, y không cần nói gì, chỉ đầy nhẫn nại và hưng phấn nhìn bọn họ. A Nô tỉnh táo liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói với Lý Hiển:

- Mời Vương gia lên xe!



A Nô không đặt bàn đạp xuống, chỉ đan tay làm bệ cho Lý Hiển, nhấc ông ta lên xe. Lý Hiển cũng bết đây là thời khắc quyết định thành bại, vừa khẩn trương vừa hưng phấn, không ngờ lại nhanh nhẹn hơn nhiều, nhanh chóng chui vào xe. Hoàng Húc Sưởng ra roi đánh xe ngựa chạy về hướng cung thành.



Bên trong thành cung, người không có phận sự không được ở lại, càng không cho phép tiểu thương bày hàng, vì thế, giữa quảng trường trống, A Nô đi theo xe ngựa mấy bước, mắt thấy xe phóng nhanh ra ngoài. Đến đây không còn khả năng xảy ra vấn đề gì nữa, nàng mới dừng bước, khẽ mỉm cười xoay người bước về hướng đầu cầu.



Xa xa, một đội nghi trượng đang chậm rãi xuất hiện trong tiếng hoan hô…