Say Mộng Giang Sơn

Chương 825 : Đại cục đã định

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Chiếc xe dừng lại ở tả dịch môn.



Trước cung cũng không thể cưỡi ngựa ngồi xe, nhưng Hoàng Húc Sưởng vẫn vung roi như mưa, thúc ngựa như bay, thật chưa bao giờ thấy qua, thị vệ trước tả dịch môn đã nắm chặt trường thương, xe ngựa kia tới trước cửa cung ghìm mạnh cương ngựa, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hoàng Húc Sưởng giương mắt nhìn hướng bức tường trong cung dày sừng sững trước mặt, cuối cùng lại có cảm giác chóng mặt.



Lúc này y mới phát hiện sau lưng quần áo đã ướt cả, ẩm ướt dính ở trên người, đoạn đường này đẫm máu chém giết, đấu trí đấu lực, hắn đều không có cảm thấy khẩn trương, nhưng đoạn đường cuối cùng này, khiến y khẩn trương toát đẫm mồ hôi.



Lý Hiển đã vén rèm xe lên, kinh ngạc nhìn cửa cung đóng chặt trước mặt, từng miếng đồng đinh to bằng miệng chén ăn cơm lớn, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt của Lý Hiển không kìm nổi đã ươn ướt.



- A? Đây là... Đây là Hoàng lữ soái?



Một vị cấm quân môn quan giữ tả dịch môn nhìn Hoàng Húc Sưởng vẻ mặt kinh ngạc, có chút không dám quen biết.



Hoàng Húc Sưởng nhảy xuống xe, chỉ cảm thấy dưới chân như đi trên mây, y quay đầu lại nhìn, trên quảng trường bằng phẳng của cung thành trống vắng không người, cũng không có xuất hiện bất kỳ cái gì không như ý, nhưng lòng của y còn đang "Thình thịch thình thình" không ngừng.



Hoàng Húc Sưởng nuốt nhổ nước miếng, bước nhanh đi đến trước cửa cung, từ trong dây lưng lấy ra Quy phù của mình, hai tay giao cho tướng phòng giữ kia, trầm giọng nói:

- Mau báo cáo Hoàng đế, Bách Kỵ lữ soái Hoàng Húc Sưởng hồi kinh phục chỉ, hiện dẫn theo một người, vào cung kiến giá, xin Hoàng đế ân chuẩn!



Y có Bách Kỵ Quy phù, là ở Cấm vệ trong cung , bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung, nhưng y muốn dẫn người vào lại không có, mà y hiện tại lại không an tâm đem Lý Hiển giao cho người khác, phải tự mình mới yên tâm, nên đành phải đem Quy phù của mình giao ra.



Tướng phòng giữ kia thấy người tới quả nhiên là Bách Kỵ Hoàng lữ soái, thần sắc ngưng trọng, hóa trang toàn thân, dự đoán được tất có đại sự, không dám kéo dài chậm trể, vội vàng tiếp nhận quy phù, nói một câu

- Mời Hoàng Lữ soái chờ một chút, liền như bay chạy vào cung.



Hoàng Húc Sưởng lúc này mới trở lại đi đến trước xe, bỏ chân đạp xuống, cung kính nói:

- Điện hạ, mời xuống xe, chúng ta... Tới rồi!



Lý Hiển rất kích động cả người phát run, nếu không có có Hoàng Húc Sưởng giúp đỡ, gần như không thể nào xuống xe. Ông được Hoàng Húc Sưởng giúp đỡ run lẩy bẩy xuống xe, đưa mắt chung quanh, ngoại trừ trụ lớn kình thiên cắm thẳng lên trời trước cung trước mình chưa bao từng thấy qua, cả tòa cung thành khi ông năm đó rời khỏi thành Lạc Dương không có gì thay đổi.



Trước khi rời kinh, ông là Hoàng đế, là một người hăng hái, là người rất có tham vọng, ý đồ noi theo phụ tổ, sáng tạo một phen công lao sự nghiệp to lớn của một thiên tử trẻ tuổi, hôm nay trở về, ông lưng còng, mái tóc mai ngân sương, đã hao mòn ý chí, cẩn thận dè dặt của một ông già năm mươi.
Cao Lực Sĩ nói:

- Khi lâm triều, Hoàng đế truyền ý chỉ, nói là Lư Lăng Vương ở Phòng Châu bị bệnh, trước đây dĩ nhiên sai người đi đón Lư Lăng Vương hồi kinh chữa bệnh, Lư Lăng Vương phi và các vương tử đều đồng thời trở về rồi, hôm nay vào kinh, cho nên nghỉ lâm triều, nhưng Hoàng đế còn nói, Lư Lăng Vương đang có bệnh trong người, miễn quan lại đón chào, nói là đợi Lư Lăng Vương lành bệnh sẽ tiếp kiến quần thần!



- Hả?



Lý Long Cơ vừa nghe, không khỏi mắt nhìn phía cửa cung, không tin.



Cao Lực Sĩ lại nói:

- Xem chừng giờ này, Lư Lăng Vương lúc này cũng đến cung rồi, có lẽ ngày mai Vương gia ngài sẽ cùng vài vị vương tử của Lư Lăng Vương phủ gặp mặt.



Lý Long Cơ thông minh nhạy bén, vừa nghe tin này đã biết Tổ mẫu đã quyết ý miễn đi chức vị hoàng Thái Tử của phụ thân, tuy nói phụ thân cho dù là con trai của Hoàng đế, phụ thâncũng là Vương gia như cũ, ngôi vị Hoàng đế không có quan hệ gì với phụ thân nữa, nhưng con của Hoàng đế và con của Thân Vương, địa vị đúng là vẫn còn kém hơn một bậc, nghĩ đến đây, khó tránh khỏi có chút buồn bã.



Cao Lực Sĩ ra vẻ khờ khạo, lơ đãng nói xảy ra việc này, kỳ thật cậu cũng là cực người thông minh, nói sau trong cung đủ loại thái giám giỏi biết ý bên trên, tin tức này vừa truyền tới, bọn thái giám sẽ không tránh khỏi lén thảo luận, biết được hoàng Thái Tử muốn là người dễ dàng, Cao Lực Sĩ là nghĩa tử của Cao công công, những lời này sao có thể không nghe thấy?



Hiện giờ tin tức đưa đến, mục đích đã đạt, Cao Lực Sĩ nhân tiện nói:

- Hôm nay Lư Lăng Vương về triều, trong cung nhất định bận rộn, có lẽ nghĩa phụ còn cái gì đó muốn dặn dò, nô tài cáo từ trước!



Lý Long Cơ gật gật đầu, nhìn theo Cao Lực Sĩ đi, bỗng nhiên quyền chưởng một phát, thần sắc tràn đầy ý thương xót.



Bên cạnh, hoàng Thái Tử Lý Đán cũng nhảy dựng lên, cả người run rẩy, kích động lệ rơi đầy mặt:

- Thất Lang hồi kinh rồi hả? Thất Lang hồi kinh rồi! Mẫu hoàng cố ý thay đổi Thái Tử! Ông trời! Lý Đán ta rốt cục có thể chạy ra khỏi nhà giam, thấy lại đường sống rồi!



nhất còn có một lần, về phần thành công hay thất bại còn phải nghe theo mệnh trời!



Võ Tam Tư hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi:

- Ngươi có cách?