Say Mộng Giang Sơn

Chương 826 : Di hoa tiếp mộc

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Ở Đông cung cha con Lý Đán phụ tử nhìn bên ngoài cung thành xa xa, Cổ Trúc Đình đóng giả Lư Lăng Vương kiên trì dưới sự hướng dẫn Chức Phương Viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá và nội thị đi đến điện Võ Thành, ven đường thấy thái giám và cung nga nhìn thấy “ông ta”, đều né tránh bên đường, hướng về phía “ông ta” hoặc là hạ thấp người hoặc là cúi chào.



Tuy rằng bọn họ đối với vị Vương tử này từ đáy lòng còn không đủ kính ý, nhưng là bọn họ rất rõ: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị này từng là thiên tử, bây giờ là Hoàng tử, ngày sau là chủ nhân của tòa cung điện này.



Thiên đường và Minh Đường mới xây dựng, dựa vào kiến trúc cao lớn giàn giáo còn để ở đàng kia, đám thợ thủ công đang ở bận rộn khâu cuối cùng cho việc xây dựng kiến thiết và che đậy khuyết điểm, Thiên tử đã già, nói không chừng làm khi Vạn Tượng Thần cung hoàn thành, chủ nhân vào làm chủ trong đó dĩ nhiên là lão già thoạt nhìn yếu đuối năm mươi trước mắt này, ai dám đối với ông ta bất kính đâu?



Tới Điện Võ Thành rồi, tầng cửa thứ nhất, gác cổng nghiêm khắc. Tầng cửa thứ hai, gác cổng nghiêm khắc. Tầng cửa thứ ba...



Trong lòng Cổ Trúc Đình có chút hoảng sợ, nhưng Dương Phàm không theo vào, nàng không nhận được bất kỳ chỉ thị gì, chỉ có thể kiên trì đi xuống.



Cổ Trúc Đình vừa bước vào tam trọng cửa, bên cạnh cửa đột nhiên xuất hiện một lão thái giám, cười híp mắt cản trước mặt nàng, hướng về phía nàng đưa một tư thế tay, ra hiệu nàng chuyển hướng qua bên cạnh, Cổ Trúc Đình chợt lóe mắt nhìn, chỉ thấy bên cạnh có hai nữ quan xinh đẹp đang thướt tha đứng ở hành lang, mỉm cười nhìn nàng, cũng hướng về phía nàng nhẹ nhàng gật đầu.



Cổ Trúc Đình theo bản năng đi tới, thân đứng lại, đã thấy ánh mắt hai nữ quan kia nhìn hướng phía sau, không khỏi cũng quay người lại, chỉ thấy Lý Hiển mặc áo bào xanh, từ một cửa khác xuất hiện, đứng ở bên cạnh Chức Phương Viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá.



Từ Ngạn Bá cũng không biết Hoàng tử đứng bên cạnh là giả, mắt thấy tình cảnh này, đứng ở đằng kia với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn diện mạo người bên cạnh mình và vị mới vừa rồi có bảy tám phần tương tự Vương gia, hai người một người mặc Hoàng tử phục sức, một người mặc quần áo xanh, thoạt nhìn hình như người kia mới là thật.



Nhưng, ở phía trước không ngừng ra hiệu y tiếp tục đi tới là quản sự đại thái giám trong cung Cao công công. Đi bên cạnh người dẫn vị đang mặc vương bào Lư Lăng Vương chính là người thân tín nhất bên cạnh Hoàng đế nữ quan Thượng Quan Uyển Nhi và Phù Thanh Thanh, hơi choáng váng đầu Từ Ngạn Bá không có sự lựa chọn, chỉ có thể cùng vị Vương gia áo xanh này tiếp tục đi về phía trước.



Bọn thị vệ trong cung cầm thương đứng ở đằng kia nhìn không chớp mắt, đối với tất cả mọi việc phát sinh trước mắt lờ đi như không nhìn thấy.



Thượng Quan Uyển Nhi mắt thấy Từ Ngạn Bá cùng vị Lý Hiển áo xanh kia đi đến trước điện, cao giọng thông báo như nghi thức, lát sau dẫn Lý Hiển đi vào, lúc này mới hướng về phía người mặc trang phục "Lý Hiển" khẽ mỉm cười. Cầm tay nàng, dịu dàng nói:

- Cổ cô nương đúng không? Ta họ Thượng Quan, tự Uyển nhi, mời cô nương đi theo ta!



- Thượng Quan Uyển Nhi! Vị cô nương này chính là đương triều nội tướng Thượng Quan Uyển Nhi!



Cổ Trúc Đình bị tên người này làm kinh động, không đợi nàng nghĩ rõ ràng, đã không tự chủ được theo Thượng Quan Uyển Nhi đi ra.



Khi đó gần cửa thành. Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư liền cố ý chậm tốc độ, nhường nghi thức Lư Lăng Vương vào thành, cùng thời gian mở cửa. Hai người ở đình ngoài thành ước chừng ba dặm nghỉ ngơi một canh giờ, lúc này mới khởi giá trở về thành.
Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ lại mới vừa rồi đứa con nói mình lần này trở về còn dẫn theo một cháu gái nhỏ mà, đó là đứa cháu gái nhỏ nhất của một nhánh con Lư Lăng, bà còn chưa thấy mặt, không khỏi hứng thú lại, đứa con mặt mày đáng ghét, cháu gái nhỏ không rành thế dù sao cũng có thể an ủi lòng già.



Võ Tắc Thiên mở miệng:

- Hiển nhi!



- Dạ ! Mẫu thân!



Đang vắt óc suy nghĩ đề tài không biết nên mở miệng như thế nào Lý Hiển vội vàng khom người.



Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:

- Vi nương nhớ rõ, lần này cùng con đi trước về kinh, còn một đứa con gái?



Trong lòng Lý Hiển vui vẻ, thầm nhủ:

- Đúng vậy a, con thế nào đã quên Khỏa Nhi rồi, đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, có thể nói, nếu con sớm chút nhớ tới nó, cũng không lúng túng lần này.



Lý Hiển vội vàng đáp:

- Vâng! Con dẫn theo đưa cháu gái nhỏ tên Khỏa Nhi của a mẫu hồi kinh, hiện tại nó đang ở ngoài điện đợi chỉ.



Võ Tắc Thiên lông mày nhíu lại, nghi ngờ nói:

- Khỏa Nhi? Sao lấy một khuê danh cổ quái như vậy?



Lý Hiển chần chờ nói:

- Khỏa Nhi... Là đứa con trên đường đi Phòng Châu sinh, bởi vì việc phát sinh gấp gáp, không rảnh chuẩn bị tã lót, liền dùng quần áo bao lên đứa con mới sinh, nên... Liền vì thế mới đặt cái tên này.



Ánh mắt của Võ Tắc Thiên bỗng khẽ động, trầm mặc một lát, quay sang Cao công công hầu hạ trước điện nói:

- Đi, dẫn cháu gái nhỏ của trẫm lệnh đến, trẫm muốn gặp!