Say Mộng Giang Sơn
Chương 827 : Hoàng đế không thưởng ta thưởng
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Lý Khỏa Nhi đứng ở ngoài điện, thỉnh thoảng khẩn trương tự sửa sang lại quần áo từ Thái Bình.
Tuy là thuở nhỏ sinh trưởng nơi sơn dã, nhưng không giống những dân nữ nông thôn, Hoàng đế, Thái hậu, Vương gia này nàng thường xuyên nghe, bởi vậy đối với Hoàng đế tổ mẫu, cảm giác của nàng không hề giống một cô gái nông thôn bình thường thất kinh khi chợt nhìn thấy đại nhân vật kia.
Nhưng, nàng giữ trong lòng sự kính sợ.
Thuở nhỏ nàng chỉ biết, nhà mình vốn hoàng thất hậu duệ quý tộc ngồi tít trên cao, sở dĩ rơi vào tình cảnh như thế này, tất cả đều là từ nội tổ nàng ban cho. Võ Tắc Thiên vô thượng quyền uy bởi vậy nhập vào tâm linh nàng lúc nàng còn nhỏ. Lần này vào cung, tận mắt nhìn thấy cung thất kiến trúc hoa mỹ, nữ chủ nhân xây dựng chỗ này giống như Thiên cung, nàng lại từ đáy lòng không khỏi sùng bái.
Nàng biết rằng, rất nhanh thì sẽ gặp được nữ nhân quyền thế nhất trên đời này, là tổ mẫu của nàng, nhưng nàng không có cảm giác thân thiết của cô gái hồi hương khi nhìn thấy bà nội, nàng cũng không thấy được tổ mẫu của nàng sẽ là một lão nhân hiền lành như thế nào, bởi vì tưởng tượng không ra vị nữ hoàng là là dạng gì, cho nên nàng khẩn trương hơn nữa.
- Bệ hạ khẩu dụ, tuyên Khỏa Nhi quận chúa cẩn kiến!
Cao công công đến tới cửa, tuyên một câu.
Lý Khỏa Nhi đứng ở nơi đó còn có chút ngỡ ngàng, bên cạnh có người nhắc nhở nàng một câu, nàng mới lật đật trả lời một tiếng:
- A! Ta đến đây! Ta đến đây!
Lý Khỏa Nhi xách váy chạy cực nhanh lên đài bậc, Cao công công hai mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp như thế, mỉm cười nói:
- Quận chúa mời đi theo lão nô!
Cao công công thấy khuôn mặt thiếu nữ này vui buồn lẫn lộn, vừa nhìn đã khiến người ta ưa thích, một mặt dẫn nàng đi vào trong, một bên vội vàng giới thiệu vài câu về lễ nghi khi nhìn thấy Hoàng đế, Lý Khỏa Nhi liên tục gật đầu, nhớ kỹ trong lòng.
- Thánh nhân, Khỏa Nhi quận chúa tới rồi!
Cao công công mang Lý Khỏa Nhi dẫn tới điện, liền hướng Võ Tắc Thiên bẩm báo một câu, tránh qua một bên. Lý Khỏa Nhi đầu cũng không dám ngẩng lên, khẩn trương tiến lên trước một bước, hai đầu gối quỳ xuống, cái đầu khấu xuống, giòn giòn giã giã nói:
- Tôn nữ Khỏa Nhi, bái kiến Hoàng đế tổ mẫu!
Võ Tắc Thiên sửng sốt, bị cách xưng hô khác biệt của nàng chọc cười. Bà lộ ra một ý hiền lành hiếm thấy, chậm rãi nói:
- Khỏa Nhi, đứng lên đi!
- Tạ ơn Hoàng đế tổ mẫu!
- Như một cái rắm! Chẳng qua có bộ mặt trung hậu hổ trợ, tùy tiện hóa trang khiến người khác dễ dàng bị lừa thôi, về sau ta cũng sẽ không tin ngươi rồi.
Hai người đang cãi nhau, Phù Thanh Thanh cùng Cổ Trúc Đình từ bên trong cung ra đến, hướng những người đứng trước cửa cung, cao giọng nói:
- Các vị bảo vệ Lư Lăng Vương hồi kinh có công, thánh nhân tất có phong thưởng. Tuy nhiên hôm nay thánh nhân mẫu tử gặp lại, người một nhà đang quân hệ cha con, các ngươi đều tự mình giải tán đi.
Phù Thanh Thanh nói xong, mắt rót vào Dương Phàm khẽ mỉm cười, Dương Phàm cũng hướng nàng mỉm cười đáp lễ, sau đó lại mỉm cười nhìn Cổ Trúc Đình đi về phía hắn. Dương Phàm dắt lấy dây cương, cười dài nói với Cổ Trúc Đình:
- Đại công thần của ta, mời lên ngựa!
Cổ Trúc Đình bị chiêu thức ấy của hắn khiến cho chân tay luống cuống, đỏ mặt nói:
- Sao a lang trọng đãi như thế, giết giết ta rồi.
Dương Phàm nói:
- Sao đảm đương không nổi? Ngươi không lên ngựa, ta vẫn dắt ngựa đứng ở chỗ này!
- Thôi thôi thôi, ta lên, ta lên!
Cổ Trúc Đình có thể chịu không nổi, vội vàng tiến lên nắm chặt lấy yên ngựa, hoảng hốt đạp ở bàn đạp dưới chân, lại không lập tức nhảy lên đi, Dương Phàm thấy thế ở sau lưng nàng chặn lấy một phen, nâng cũng không cần gấp, Cổ Trúc Đình giống như bị bàn ủi nóng sau lưng, người lên ngựa, suýt nữa lại trượt xuống, khi cầm chặt yên ngựa, đã xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, xoay người cũng lên ngựa của mình, cùng đám người Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương cất giọng cáo biệt, liền cùng Cổ Trúc Đình song song đi. Cổ Trúc Đình cố ý che dấu bối rối của mình, trên mặt nóng lên, liền mỉm cười nói:
- Hoàng lữ soái đều thăng quan, a lang lần này kể ra công rất vĩ đại, Hoàng đế tất nhiên cũng sẽ đề bạt rất lớn?
Dương Phàm mỉm cười lắc đầu nói:
- Ngày mai sẽ thấy rõ ràng ngay thôi, ta chẳng muốn đoán, nhưng thật ra ngươi công lao không nhỏ, đáng tiếc ngươi không phải người trong triều đình, không thể phong thưởng. Hoàng đế không thưởng, ta cũng không thể để lạnh lẽo lòng công thần.
Cổ Trúc Đình liếc hắn một cái, kinh ngạc hỏi:
- A lang muốn thưởng ta cái gì?
Dương Phàm nháy nháy mắt với nàng, nói:
- Ngươi đoán đi!