Say Mộng Giang Sơn

Chương 828 : Lương gia nữ từ đây

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Dương Phàm vẻ mặt thần bí tươi cười, Cổ Trúc Đình bên cạnh chăm chú nhìn, suy nghĩ một lúc, dò hỏi:

- Một bộ… quần áo mới?



Dương Phàm bật cười nói:

- Lẽ nào lại như vậy, nghĩ ta quá keo kiệt rồi!



Hàm răng trắng của Cổ Trúc Đình khẽ cắn môi dưới, lại nghĩ một lát, rồi nói:

- A! ta biết rồi, là một món đồ trang sức?



Dương Phàm vẫn mỉm cười lắc đầu.



Cổ Trúc Đình suy nghĩ một lát, hơi ngượng ngùng nói:

- Sẽ không phải là nhà cửa và mười mẫu ruộng phì nhiêu chứ?



Dương Phàm cười ha ha, lấy từ trong ngực ra một món đồ, đưa ra nói:

- Đừng đoán nữa, tự mình cầm xem đi!



Cổ Trúc Đình vừa mới nghĩ tới nghĩ lui, thật ra trong lòng đã nảy ra một ý nghĩ khiến nàng vô cùng vui mừng: “Nạp ta làm thiếp?”



Tuy nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì đã bị nàng gạt sang một bên, chưa có người đàn ông nào lấy điều kiện như vậy để trả ơn, hắn phải yêu bản thân mình lắm thì mới cảm thấy việc nạp mình làm thiếp còn là một loại ban ân điển?



Tuy rằng với địa vị của Cổ Trúc Đình, nếu Dương Phàm đồng ý làm như vậy, nàng thật sự lên tầng lớp cao hơn, hương khói phần mộ tổ tiên, nên đến miếu đốt một nén hương mới phải.



Dương Phàm đưa qua một phong thư, trong lòng Cổ Trúc Đình không khỏi kinh ngạc. Nàng rút thư ra, cẩn thận mở ra, vừa nhìn một cái, không khỏi kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, tay cũng không kìm được mà run lên.



Đây là một bức thư, chỉ là một bức thư, là bức thư Dương Phàm viết cho Thanh Hà, chủ nhân Thôi thị, trong thư ngoài những ngôn từ xã giao vô dụng kia thì có thêm một việc: kính nhờ Thôi thị xóa bỏ thân phận đầy tớ cho cả nhà Cổ Trúc Đình, trở thành dân thường.


Lan Ích Thanh cười nói:

- Thánh thượng, giả dạng nhất thời thì có thể được nhưng giả dạng hoàn toàn là không thể. Chỉ cần có người ở cạnh, tiếp xúc là liền biết thật giả. Khi công chúa đến Long Môn, chỉ cần nhìn là liền biết người là giả, nhưng muốn dùng thuật này để đánh lừa thích khách thì cũng dễ dàng.



Võ Tắc Thiên hơi thất vọng mà nói:

- Thì ra là thế, cũng chỉ là giống như vải thưa che mắt thánh mà thôi. Dương Phàm cũng được lắm, loại kỹ xảo tầm thường, thuật gà gáy chó trộm này cũng có thể bị hắn sử dụng, các ngươi nói tiếp đi....



Cao Oánh tiếp tục kể, Võ Tắc Thiên nghe rất chăm chú, bởi vì giai đoạn này rất nhiều thay đổi bất ngờ, cao trào liên tiếp nổi lên, Võ Tắc Thiên tuổi tác ngần này rồi, không ngờ càng nghe càng hưng phấn, không có chút mệt mỏi.



Lúc này cũng có thể nhìn ra lúc trước Dương Phàm không dùng lực lượng của Thừa Tự Đường, quá trình nghênh đón Thái tử và đấu lực đấu trí với nhóm sát thủ lớn do bộ tộc Võ thị phái ra, nếu có Thừa tự đường tham dự, mặc dù bọn họ hành động bí ẩn cũng đừng mơ tưởng giấu diếm được ánh mắt của Võ Tắc Thiên, một khi bà ta biết Dương Phàm có lực lượng khổng lồ thần bí như vậy, hẳn là ngày chết của hắn cũng đến.



Ngược lại, Dương Phàm chỉ dùng một người tâm phúc là Cổ Trúc Đình, người của Bách Kỵ và nội vệ đều biết rằng nàng là một nô tỳ Dương Phàm mua về từ Trường An. Hơn nữa, Võ Tắc Thiên và nội vệ dĩ nhiên xác định nàng là một người trong giang hồ đã từng học ảo thuật, căn bản không để tâm tới.



Võ Tắc Thiên càng nghe mặt càng biến sắc, khi Cao Oánh kể đến chuyện bọn họ di chuyển quân đội Long Môn, vẫn là lấy giả đánh thật, rồi đến khi sắp hồi cung, những chuyện sau này Võ Tắc Thiên đã biết, lúc này mới xua tay để nàng dừng lại. Võ Tắc Thiên cẩn thận suy nghĩ một hồi những chuyện mà Cao Oánh vừa kể, thở dài mà nói:

- Hữu dũng vô mưu, trí kế vô song!



Bà chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, Cao Oánh và Lan Ích Thanh vội cúi người, Võ Tắc Thiên dương dương tự đắc nói:

- Mắt trẫm già nhưng không kém, nếu không chọn người này, Hiển nhi sao có thể bình yên trở về kinh thành!



Cao Oánh và Lan Ích Thanh vội vàng nói:

- Hoàng thượng anh minh!



Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:

- Các ngươi lui đi, truyền khẩu dụ cho trẫm, ngày mai sau khi lâm triều, lệnh cho Dương Phàm và điện Võ Thành kiến giá!