Say Mộng Giang Sơn

Chương 850 : Một chuyến giao dịch

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Khi Dương Phàm đánh giá ngựa, mấy người của Thái Phó Tự đã chạy đến chào, có lẽ thân binh ở bên cạnh đã nói với bọn họ. Mấy người của Thái Phó Tự trực tiếp đến chào Dương Phàm, một người cao gầy, lông mày mỏng, chắp tay nói:

- Dương tướng quân, Bạch Nhất Đinh Thái Phó Tự…



Người bên cạnh cũng lập tức tiến lên một bước:

- Ngưu Mưu!

Hai người đồng thanh nói:

- Bái kiến Dương tướng quân!

Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ cung kính của hai người này, nhưng Dương Phàm đã miễn dịch với vẻ mặt này rồi. Nghe xong ba chữ Bạch Nhất Đinh, trong lòng Dương Phàm khẽ động, hỏi:

- Bạch Nhất Đinh? Bạch tự khanh là như thế nào với ngươi?



Thái Phó Tự khanh tên là Bạch Nhất Thọ, Bạch Nhất Đinh này chỉ khác một chữ, cho nên Dương Phàm mới hỏi vậy.



Bạch Nhất Đinh cung kính đáp:

- Là gia huynh!



Dương Phàm nói:

- Không biết là giữ chức gì ở Thái Phó Tự?



Bạch Nhất Đinh nói:

- Tại hạ tự thẹn chỉ là bác sĩ thú y ở Thái Phó Tự,

Gã lại chỉ sang tên Ngưu Mưu ở bên cạnh nói:

- Vị này chính là bác sỹ thú y Ngưu!

Ngưu Mưu vội khiêm tốn gật đầu với Dương Phàm.



Đại Đường từ trước tới nay đều rất coi trọng chuyện binh mã. Thái Phó Tự quản chuyện binh mã ngoại trừ quan viên, còn có bốn bác sĩ thú y, sáu trăm người chăm sóc. Không nên coi thường những bác sỹ thú y này, bởi vì ngựa liên quan đến sự mạnh yếu của quân đội Đại Đường, những người này vô cùng có địa vị ở Thái Phó Tự, bác sĩ thú y cao cấp đều được treo tên ở Thái Y viện, để đề cao địa vị và bổng lộc của bọn họ.


Hứa Lương hỏi:

- Đạo lý gì?



Dương Phàm nói:

- Từ khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, hết lần này đến lần khác tranh giành, không cần biết là lý do vì sao, nói cho cùng cũng là vì ngai vàng kia. Có người thì muốn nó cho họ Lý, có người thì muốn nó cho họ Võ. Vì thế, hoàng đế cũng vậy, các vương hầu công khanh quyền quý hay các đại thần phía dưới cũng đều không ngừng tranh giành.



Biết bao người chôn thân trong nhà tù, bao người thì đầu một nơi, thân một nẻo, còn bây giờ thì sao? Hiện giờ có thể nói là đã tới thời khắc mấu chốt quyết định giang sơn thuộc về ai. Đã chết nhiều người như vậy, chảy nhiều máu như vậy, tất cả mọi người đều vì ngày hôm nay, những người đó thật sự sẽ lo sợ hoàng đế, họ sẽ ngồi nhìn Thiên Kỵ, một lực lượng hoàn toàn không thuộc về mình lớn mạnh sao?



Dương Phàm nghiêng đầu, nhìn Hứa Lương một cái thật sâu, nói:

- Đây chỉ là bắt đầu. Mặc dù hiện giờ bọn họ không động thủ, nhưng đến khi hoàng thượng không còn chú ý nhiều đến Thiên Kỵ nữa, bọn họ nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế mà nhúng tay vào. Nhưng khó khăn khi đó của chúng ta sợ còn gian khổ gấp trăm lần so với một đống đao thương rỉ sét, một đám ngựa già ốm. Kh đó chúng ta nên làm sao?



Hứa Lương im lặng không nói. Dương Phàm bùi ngùi thở dài, từ từ nói:

- Ta vốn có thể không chấp nhận yêu cầu của Trương Dịch Chi, bởi vì cách làm mà ta nghĩ đến nếu như có thể thực hiện thuận lợi thì bất kể là chuyện vũ khí, áo giáp hay là chuyện ngựa chiến đều có thể giải quyết.



Hứa Lương hỏi:

- Vậy tại sao còn phải đồng ý đề người của Trương Dịch Chi vào?



Dương Phàm nói:

- Bởi vì đây là lá chắn của chúng ta! Cách nghĩ trước giờ của chúng ta quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng sẽ không có ai can thiệp, có thể xây dựng một lực lượng của chính mình sau cánh cửa đóng kín. Ha ha, nói thì dễ, làm thì khó!



Hiện giờ Trương Dịch Chi có ý nhúng tay vào, đối với chúng ta mà nói là một đại cơ duyên. Huynh đệ Trương thị nhúng tay vào là dễ dàng khiến cho Hoàng thượng chấp nhận nhất. Đồng thời, chúng ta tiếp nhận người của Trương Dịch Chi là dùng hắn t làm tấm lá chắn kiên cố nhất, không cho bất cứ bên nào khác tiến vào!



Dương Phàm vỗ vai Hứa Lương, nghiêm túc nói:

- Coi chừng họ Lục này, thế lực ở khắp nơi đều muốn nhúng tay vào, một Thiên Kỵ nho nhỏ, lại chống cả đỉnh núi đấy.