Say Mộng Giang Sơn
Chương 851 : Thịt đường tăng
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Hứa Lương chợt bừng tỉnh, Dương Phàm nói:
- Việc mà ta muốn làm, vốn là muốn tìm một người để giúp, không ngờ tới huynh đệ Trương thị không nhịn được mà nhảy vào. Chuyện này do hai người họ ra mặt còn có vẻ thỏa đáng hơn với người kia, ta không cần làm phiền người khác nữa, trực tiếp đi tìm bọn họ là được!
Hứa Lương đang định hỏi Dương Phàm cuối cùng muốn dùng cách gì để đưa Quân Khí Giám vào khuôn khổ thì Nhâm Uy liền dẫn một người từ xa xa đi tới, cất giọng nói:
- Dương tướng quân, vị Lý tiên sinh này muốn gặp ngài!
Dương Phàm nhướng mày, trong lòng có chút không hài lòng:
- Trong quân doanh này cũng nên thiết lập quy củ, tại sao người nào cũng có thể tùy tiện đi vào bên trong như vậy? Cho dù là có người muốn gặp ta, cũng nên xin chỉ thị của ta, được ta cho phép rồi mới nói, như thế này chính là tiền trảm hậu tấu, còn thông báo cho ta làm gì.
Nhưng hắn vừa nhìn, sự không hài lòng liền tan thành mây khói, người này tuyệt đối không phải là người mà lính gác dám cản. Người trung niên đứng cạnh Nhâm Uy toàn thân mặc y phục màu xanh nhạt, dưới cằm không có râu, gương mặt trắng nõn, chính là quản gia của phủ Thái Bình công chúa, Lý Dịch!
Dương Phàm vội bước lên nghênh đón, Lý Dịch chắp tay đứng đối diện, cười nói:
- Dương tướng quân!
Dương Phàm cũng đáp lễ, cười nói:
- Lý quản gia, đã lâu không gặp, sao không sai người báo một tiếng để Dương mỗ có thể đến cổng đón!
Lý Dịch khom người nói:
- Lý mỗ chỉ là một gia nhân của nhà chủ nhân, không dám để Dương tướng quân tự mình ra đón. Tướng quân hiện giờ đang ở trong quân đội, lại là thời khắc quan trọng trong việc huấn luyện lính mới, vốn không nên quấy rầy. Chỉ có điều, chủ nhân tôi chuẩn bị yến tiệc, tướng quân là khách chính, phái tôi tới đưa thiệp mời cho ngài, có lời mời tướng quân tham dự.
Lý Dịch nói xong liền lấy ra một tấm thiệp mời, hai tay đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cảm thấy hơi lạ, Thái Bình mời tới yến tiệc? không có lý nào, Thái Bình tìm hắn luôn là trong đêm đen gió bão, gặp nhau ở chỗ không người, long tranh hổ đấu một hồi, ngay cả có việc muốn nói, cũng phải sau khi phân thắng bại cao thấp, mồ hôi đầm đìa mới nới, tại sao hôm nay lại lên giọng như vậy?
Vừa mở thiệp mời ra, Dương Phàm lập tức giật mình.
Độc Cô Vũ nói:
- Đúng! Huynh tính, chỉ là một vị trí, cũng không có mục đích khác. Một khi Thiên Kỵ được thành lập, trọng yếu sao này không nói cũng hiểu, huynh chỉ muốn lo xa mà thôi.
Ninh Kha khẽ thở dài một tiếng, khẽ nói:
- Tướng quân của Thiên Kỵ là Nhị Lang, huynh hà tất phải là chuyện thừa?
Độc Cô Vũ vội nói:
- Huynh không phải không tin ý của Nhị Lang, chỉ có điều, cầu người không bằng cầu mình, có một người của mình trong Thiên Kỵ, nhà Độc Cô chúng ta càng dễ dàng hơn một chút.
Giọng Ninh Kha hơi khàn khàn, nhưng không bị mất đi giọng nói nhu hòa dễ nghe:
- Người mà huynh muốn đưa vào Thiên Kỵ, tính tình và nhân phẩm thế nào?
Độc Cô Vũ nói:
- Người này tên là Húy Chi, luận về huyết thống, thì là cháu họ của ta, nói về tuổi tác thì còn lớn hơn mười tuổi so với hai huynh đệ chúng ta. Mười sáu tuổi đã bỏ học đi vào quân ngũ. Hiện đã là Đô úy của Bân Châu, có sở trường trị quân. Hắn là con cháu xa cuả nhà Độc Cô chúng ta, vốn không tiếp xúc nhiều với đích phòng, lần này là hắn chủ động thỉnh cầu được làm việc cho gia tộc.
Muội cũng biết Phủ Quân ngày càng suy tàn, tiếp tục trà trộn vào trong phủ quân căn bản là không có tiền đồ. Ý đồ của người này thì không thành vấn đề, vốn là người của nhà Độc Cô, nếu phản lại gia tộc, thiên hạ rộng lớn, hắn cũng không có cách nào sống yên ổn, sẽ không ai có thể tin tưởng một người đã phản bội ngay cả gia tộc của mình.
Ninh Kha khẽ thở dài:
- Với cách nhìn của muội, nhà ta đã tham dự vào chính trị rồi, có lợi cho gia tộc thì có thể, nhưng không nên lại tham gia vào quân đội nữa.
Độc Cô Vũ không cho là đúng, nói:
- Hiện giờ có Triệu Lang trung ở phía quan phủ, nếu như lại có thêm Độc Cô Húy Chi ở trong Thiên Kỵ, thì nhà của ta hai phía văn võ đều có đường ra rồi. Con đường chính trị vẫn dùng, con đường quân sự lại kém hơn, nay có cơ duyên, cũng có thể lập nhiều võ công cho nhà ta, khi Độc cô thế gia ta quật khởi, chẳng lẽ không ngăn cản được sao?