Say Mộng Giang Sơn
Chương 855 : Người tới từ Sơn Đông
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Mọi người giải tán khi bài hát kết thúc, cuộc thịnh yến này ở phủ công chúa cuối cùng cũng xong, những Công chúa quận chúa cuối cũng cũng giải tán, cửa lớn mở ra, các loai xa mã đều rời đi.
Dương Phàm có cảm giác như trút được gánh nặng, khi xưa lúc đang làm Ngự Tiền, cách bức rèm che cùng Uyển nhi liếc ngang liếc dọc, ngay tại chỗ nữ hoàng không coi vào đâu cái loại kích thích tình cảm kia, và hôm nay hành động của Lý Khỏa Nhi hẳn là xem như đại đồng tiểu dị, nhưng cái thích thú kia, lúc này lại hoàn toàn không tiếp nhận được, thậm chí chán ghét.
Có lẽ là hắn đã không còn tâm tình thiếu niên nữa, không quá thích ứng cách chơi trống ngực này rồi, hoặc giả là bởi vì hắn trong lòng sớm mọc một cái gai, mà trường hợp Lý Khỏa Nhi lớn mật liên tiếp biểu hiện một loạt hành động ngả ngớn, làm hắn phản cảm càng ngày càng mãnh liệt, chỉ bởi vì sắc đẹp Lý Khỏa Nhi đặc biệt dị thường gây hấp dẫn cho hắn đã không còn sót lại chút gì nữa rồi.
Dương Phàm không chú ý khi hắn giục ngựa rời khỏi phủ công chúa, nụ cười Thái Bình công chúa đột nhiên biến mất và ánh mắt có chút ảm đạm, có chút trốn tránh, có chút tức giận, lại có chút phiền muộn.
Chuyện Dương Phàm và An Nhạc quận chúa ôm hôn nhau đồn xôn xao ngoài phố, Thái Bình công chúa đã biết, mặc dù thủ hạ nàng không nói, có điều các quý phụ ngày thường lui tới chổ Công chúa, cũng không thiếu người muốn nhìn thấy nàng khó chịu. Nếu như đã biết, mặc dù nàng không tin, nhưng khi Khỏa Nhi và Dương Phàm cùng vào trong đình nàng sao lại có thể không chú ý thêm?
Cho đến lúc này, có lẽ chỉ có hai nơi còn chưa biết, một chỗ là trong cửu trọng cung khuyết ở cung đình. Trừ phi Trương thị huynh đệ cảm thấy cần thiết Dương Phàm một chút thuốc nhỏ mắt, nếu không bọn họ sẽ không nói, người khác càng sẽ không góp lời, một người là cháu gái thiên tử, một người là tâm phúc của thiên tử, ai muốn làm ác nhân? Một nơi khác chính là Dương gia, không ai rảnh rỗi cực nhàm chán. Chạy tới nói cùng Dương gia nương tử việc này, làm người nơi không phải thằng hề.
Thái Bình không nghi ngờ sức hấp dẫn của Dương Phàm, nàng tin rằng nếu Dương Phàm có tâm theo đuổi, sẽ rất ít có nữ tử kháng cự được hắn. Nhưng nàng không tin Dương Phàm biết làm việc này. Nhưng hôm nay tất cã những gì xãy ra trong đình, hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng của nàng. Nàng lúc ấy chỉ giả bộ không nhìn thấy. Không ai chú ý tới nàng đón gió mà đứng cứng ngắc, gió mát phất trên mặt mà nàng không còn cảm giác mát mẻ, mà là sự che giấu sự nhức nhói.
Nàng chưa bao giờ ước mong quá cao với Dương Phàm vì nàng giữ thân như ngọc. Nhưng đó là Khỏa Nhi, là cháu gái của nàng! Có lẽ, mẫu thân của nàng trước là tần của Thái Tông, sau lại là phi của phụ thân nàng, hiện giờ lại nạp trai lơ, như thế giống như, trong nội tâm nàng đã sớm lãnh đạm đối với cách nhìn những thứ lễ giáo đạo đức này, nhưng nữ nhân kia là ai cũng có thể, nàng không mong là Khỏa Nhi.
-Dương Phàm tựa như không biết nặng nhẹ? Hắn không biết Khỏa Nhi là một vị quận chúa chưa lấy chồng? Không biết nàng sắp trở thành con dâu Lương Vương Võ Tam Tư? Không biết nàng là cháu ruột của ta sao?
Loại sự tình này. Nàng không thể mở miệng. Không thể chất vấn. Thậm chí tận mắt nhìn thấy cũng chỉ có thể giả bộ nói không biết, nhưng nàng lừa không được lòng của mình, nàng không biết nàng nên phẫn nộ hay là thất vọng.
Lý Khỏa Nhi ngồi trên hương xa. Mang chút say rượu ý nâng cằm lên, đang cân nhắc lại lời Dương Phàm đã nhẹ nhàng mà nghiêm nghị nói với nàng:
-Ngươi tiếp tục đùa lửa thật sự hại người hại mình rồi! Ngươi đừng tưởng rằng người khác đều không có mắt. Một thủ đoạn nhỏ của ngươi có thể giấu diếm được mọi người sao! Giấy không gói được lửa, nếu như ngươi không kiềm chế, sớm muộn gì sẽ bị người nhìn thấu. Ta nghe nói Lương Vương đã quyết định nạp ngươi làm con dâu, nếu truyền ra gièm pha như vậy, hậu quả kia ngươi có thể gánh nổi sao?
Lý Khỏa Nhi có lẽ thích loại kích thích này, cảm giác mạo hiểm, nhưng dính đến ích lợi bản thân của nàng, nàng liền không thể không thật sự suy tính. Nàng không sợ Võ Sùng Huấn sẽ có phản ứng gì, tên công tử bột kia đã hoàn toàn bị nàng bắt làm tù binh, quỳ xuống bám váy nàng, nàng tự tin tùy tiện thi hành tiểu kế có thể đùa giỡn được Võ Sùng Huấn bao quanh loạn chuyển.
Hai vợ chồng nói cười vài câu, Tiểu Man liền hạ thấp giọng nói:
-Thư phòng đang có khách chờ chàng.
Dương Phàm ngẩn ra, buột miệng hỏi:
-Người tới là ai ?
Tiểu Man nói:
-Sơn Đông Thanh Hà!
Dương Phàm lập tức kịp phản ứng, mừng rỡ nói:
-Có hồi âm rồi hả? Ta đi xem một chút!
Dương Phàm nhấc chân tiến đến thư phòng, Tiểu Man dường như còn muốn nói suy nghĩ của mình, thấy hắn đi vội vàng, lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào, lắc đầu cười nói:
-Người này, vẫn là tính tình hấp tấp như vậy! Thôi, không nói cho chàng biết, đợi chính nàng ta nói cho chàng biết đi!
��ng như không có việc gì nói:
-Có muỗi!
Thái Bình vừa mới quay đầu trở lại, trong đình lại vang lên "Pop" một tiếng, quay đầu lại nhìn, môi Dương Phàm muốn uống, Lý Khỏa Nhi hồn nhiên cười:
-Bị ta đánh chết!