Say Mộng Giang Sơn
Chương 856 : Tính toán của Thôi Thái công
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Đợi trong thư phòng chính là một thanh niên đang mặc đạo bào xanh nhạt, mảnh khảnh xuất trần, hai mắt có thần. Lão quản sự đang ở thư phòng cùng hắn nói chuyện, chợt thấy Dương Phàm mở cửa tiến vào, lão quản sự vội vàng kêu một tiếng:
-A lang!
Lập tức hướng người nọ giới thiệu nói:
-Vị này chính là a lang nhà ta.
Dương Phàm đưa mắt nhìn người mặc áo bào trắng, chầm chậm hỏi:
-Túc hạ từ Thanh Hà Thôi phủ đến?
Người thanh niên cười yếu ớt hướng hắn chắp tay, tác phong độ nhanh nhẹn nói:
-Thanh Hà Thôi Lâm, bái kiến Dương tướng quân. Khi bỉ nhân ở Thanh Hà, thường nghe lão thái công nhắc tới Dương tướng quân, lão thái công đối với Dương tướng quân khen ngợi rất nhiều, thường cho rằng hậu sinh khả úy. Nay gặp tướng quân, quả nhiên phong thần như ngọc, khí vũ bất phàm, Thôi Lâm nhìn thấy tướng quân, thật là may mắn, thật là may mắn!
Dương Phàm cười nói:
-Thôi tiên sinh thật sự là khách khí, bỉ nhân ở Trường An khi từng may mắn gặp mặt và nghe Thôi lão thái công dạy bảo. Hiện giờ tính ra, đã có hai năm chưa gặp lại Thôi lão thái công, lão thái công vẫn mạnh khỏe chứ?
Thôi Lâm nói:
-Nhờ được hỏi, lão thái công khỏe mạnh như xưa, thân thể bình an!
Nói xong từ trong tay áo lấy ra một phong thư, nói với Dương Phàm:
-Bỉ nhân lần này vào kinh thành, là vì kỳ thi vào mùa thu. Lão thái công đặc biệt nhờ ta mang hộ phong thư tới, bây giờ cùng tướng quân kết bạn, sau này đi lại.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Bác Lăng Thôi, Thanh Hà Thôi thời gian qua âm thầm phân cao thấp, tranh đoạt vị trí Thôi thị đệ nhất thế gia vọng tộc. Hiện giờ Bác Lăng Thôi có Thôi Thực, Thôi Dịch và Tứ huynh đệ đồng thời vào triều làm quan, tiếng lành đồn xa, Thanh Hà Thôi thị sợ là không nén được tức giận.
Dương Phàm nghĩ, liền mời Thôi Lâm ngồi, ngay trước mặt hắn mở thư, thư vừa kéo ra, theo tờ giấy viết thư hé ra một sách đại ấn khế đập vào tầm mắt. Dương Phàm vốn là vui mừng, mở ra xem lại ngẩn ngơ, vội vàng xem thư của Thôi gia lão thái công, xem xong không khỏi dở khóc dở cười.
Cổ Trúc Đình nhận lấy rồi xem, lập tức ngây dại, giống như vẻ mặt Dương Phàm khi vừa mới xem vật ấy.
Dương Phàm cười nói:
- Thôi lão thái công làm như vậy là bán cho ta một ân tình, ta cũng không dễ không nhận. Thôi công tử đã nói, cả nhà phụ huynh của ngươi đã chỉnh đốn hành trang, ít ngày nữa sẽ tới Lạc Dương. Đến lúc đó ta đi nha môn cho các ngươi cởi tịch, phần Quá thư này tạm thời ngươi giữ đi.
Cổ Trúc Đình vui mừng quá đỗi, xoay người vừa muốn lạy trên mặt đất, do sớm có chuẩn bị Dương Phàm đỡ lấy.
Dương Phàm cười nói:
- Được rồi, không cần lạy
đến lạy đi được rồi. “Quá thư” ngươi cất kỹ, chờ người cả nhà ngươi tới, nếu sau này đã có nơi tính toán, ngươi tình nguyện với bọn họ cùng đi. Nếu về sau không có tính toán gì, ta sẽ giúp người nhà người sắp xếp kế sinh nhai.
Cổ Trúc Đình nước mắt lưng tròng, cảm động đến rơi nước mắt mà nói:
- Ân đức A lang thâm hậu, ta tan xương nát thịt cũng khó báo đáp. Ta... Ta tình nguyện làm nô tỳ cho a lang, làm trâu làm ngựa, để báo đáp ân đức a lang.
Cùng một câu nói, khác người nói, đó là không có cùng hàm nghĩa, một khuê nữ, dung mạo mỹ lệ nói chuyện như vậy ý rõ ràng có phó thác chung thân, bằng không nàng "Mã" thì như thế nào, "Ngưu" thì như thế nào, nhưng Dương Phàm dường như khó hiểu ý nghĩa, chỉ có điều bỡn cợt cười nói:
- Sao thế, vừa mới giải thoát thân nô nhi, lại muốn cam tâm tình nguyện làm nô nhi sao?
Cổ Trúc Đình mặt hồng hào, cũng không bỏ đi biện bạch chủ ý mình, trong lòng không khỏi khổ:
- A lang, tại sao cứ ngu như vậy?
Nghĩ lại:
- Không đúng! A lang không phải là ra vẻ hồ đồ, nhưng thật ra là hiềm vì người ta sắc đẹp bình thường, tuổi tác lại lớn?
Như vậy cũng thế, nhất thời liền hối tiếc tự thương hại đứng lên, vốn là trong mắt nước mắt, cũng thực sự chảy xuống