Say Mộng Giang Sơn
Chương 9 : Diện phiến nhi
Ngày đăng: 20:45 18/04/20
Giang cô nương nhanh nhẹn làm thêm một tô đầy nữa cho người Oa kia, còn
chưa kịp để gia vị vào đã nghe một âm thanh trong trẻo cất lên:
- Ninh tỷ, cho tiểu đệ một tô lớn nha, cho thêm nhiều dầu cay, tiểu đệ đói bụng lắm rồi.
Giang đại cô nương vừa nghe tiếng thì đã biết là ai đến, nàng cũng không ngẩng đầu lên, gắt giọng:
- Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, chờ một chút ngươi cũng không đói chết
được, ngay lúc đông khách lại tới hối tỷ tỷ, đúng là quỷ chết đói đầu
thai mà.
Nói thì nói vậy, nàng vẫn gắp một gắp mì lớn
cho vào trong bát, thêm chút hành thái, hoa hẹ, chế thêm mấy giọt dầu
cay làm từ cây thù du, lén nhìn mẹ đang nhóm lửa lò xem có chú ý hay
không, rồi thật nhanh lấy một cái hồ lô nhỏ từ trong cái tạp dề màu
xanh, mở nắp ra, bỏ chút tiêu vào.
Tiêu ở thời điểm
này vẫn còn là thứ tương đối hiếm, giá cũng hơi đắt, ở nơi này những
quán ăn bình dân trên phố không phải ai cũng có thể được ăn, tên người
Oa bên cạnh nhìn sang với ánh mắt thèm thuồng.
Diện
Phiến Nhi và Mã Kiều là hai người mà Dương Phàm quen biết đầu tiên kể từ khi đến Lạc Dương. Hắn ở lại Lạc Dương, tìm một chỗ ở, tham gia ứng
tuyển vào phường đinh, đều dựa vào sự giúp đỡ của hai người này, cho nên quan hệ giữa Dương Phàm với hai người rất tốt. Diện Phiến Nhi xem hắn
như em ruột của mình, hết sức yêu thương, Dương Phàm thì như thấy ở Diện Phiến Nhi có vài phần giống như người chị đã mất của mình, nên cũng
thật lòng coi nàng như chị ruột.
Diện Phiến Nhi sau
khi nhanh chóng rắc tiêu vào tô, thấy mẹ vẫn đang mải miết thêm củi,
không có chú ý tới việc làm lén lút của mình, liền thè lưỡi cười dí dỏm
với Dương Phàm, đưa tới một tô lớn. Dương Phàm đón lấy, nói tiếng cám ơn với Giang cô nương, cầm ba miếng đồng tiền lớn vỗ mạnh lên bàn, lớn
tiếng nói:
- Ba đồng tiền!
Khuôn mặt xinh đẹp sa sầm, trừng mắt nhìn hắn ra vẻ oán trách.
Dương Phàm làm phường đinh tiền lương không nhiều, một người đàn ông
độc thân cuộc sống không ai lo liệu, chi tiêu không có kế hoạch, khó
khăn lắm mới không lâm vào cảnh túng thiếu, bởi vậy Giang Húc Ninh vẫn
hay ưu ái cho hắn, chuyện ăn uống của Dương Phàm có thể giúp được là
biết gì, Long Võ Quân.
Một cánh quân từ Đông đô Lạc
Dương được phái đi, xa xôi ngàn dặm chạy đến Thiệu Châu chỉ để tàn sát
một thôn, nhất định có một nguyên nhân rất lớn, một mục đích mà không
thể cho ai biết, sau lưng nhất định có một kẻ chủ mưu có thân phận, chức vị rất cao. Nhưng kỳ quái là, sau hơn nửa năm điều tra nghe ngóng, hắn
không ngờ lại không tìm thêm được một chút manh mối nào nữa, giống như
chưa từng có một đám người đã từng làm một chuyện tán tận lương tâm như
thế.
Hắn từng hoài nghi, huyết án này có phải là do
triều đình gây nên không, nhưng theo từng bước một mà hắn đã điều tra
được, nghi ngờ này dần dần được loại bỏ. Tất cả dấu vết đều không có,
bất luận manh mối nào cũng đều được xóa sạch, với sự quyết đoán của Võ
hậu đương triều, hoàng tộc Lý Đường có nhiều Vương gia như vậy, bà ta
nói giết là giết, giết kẻ phạm tội, tịch thu tài sản cả nhà, phụ nữ và
trẻ em cũng đều giết, cũng chưa từng nhăn mặt làm ra vẻ ta chưa từng
giết người, không cần che giấu như thế?
Mấy ngày nay,
hắn vừa bắt tay vào điều tra từ phía các quan viên, vừa điều tra trong
dân gian. Có rất nhiều chuyện tra không được từ bọn quan viên, nhưng
trên phố lại biết rất tường tận, đừng nhìn những thường dân này có thân
phận thấp kém, nhưng trong số bọn họ có vài người là người hầu trong các nhà quyền quý, có người thì trông coi nhà cho quan, có người làm quản
sự ở phòng kế toán của nhà quan quyền quý, hoặc là có vợ làm đầu bếp nữ, làm bà mụ của nhà giàu có, cho nên biết rất nhiều chuyện mà người ngoài không biết, nghe không được gì từ chỗ quan viên, nhưng lại có thể nghe
được từ miệng của bọn họ.
Hứa Tiểu Kiệt, người dắt lừa thuê gõ hai cái “ Coong coong “ vào bát rồi bắt đầu hắng giọng
Hứa Tiểu Kiệt là “ Người dắt lừa thuê “ , trong nhà nuôi một con lừa
đực. Ngày ngày dắt lừa đến nơi phồn hoa náo nhiệt hoặc tới cửa thành mà
chờ, có người thuê con lừa của y, người thuê liền cưỡi lên con lừa, hoặc là dùng con lừa của y mà vận chuyển hàng hóa, hành lý, y liền đi bộ
theo phía sau, cho nên gọi là “ Người dắt lừa thuê “ .
Bởi vì người dắt lừa thuê mỗi ngày tiếp xúc với đủ dạng khách khác
nhau, kiến thức rộng rãi, cho nên mỗi ngày Hứa Tiểu Kiệt luôn luôn có
một chuyện mới để kể cho mọi người nghe, mỗi ngày y đều là người đầu
tiên kể đủ loại chuyện mà y nghe được trong ngày hôm qua:
- Khụ! Hôm qua, khi ta dắt lừa thuê, có nghe nói một chuyện lý thú...