Say Mộng Giang Sơn
Chương 10 : Thiếu nữ yêu thầm
Ngày đăng: 20:45 18/04/20
Hứa Tiểu Kiệt thấy mọi người ai cũng nhìn về phía y, liền cười hì hì nói:
- Chuyện này xảy ra vào mấy hôm trước ở phường Quy Nhơn, chuyện là ở
phường Quy Nhơn có một nhà họ Hạ, cô con gái nhà họ Hạ thích một người
họ Tôn cùng phường nhưng lại ngại ngùng không dám thổ lộ, cô gái này lại không biết chữ, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, liền tặng chàng ta một cái
khăn lụa.
Chàng trai kia nhận lấy khăn tay của nàng,
nhưng lại không biết ý tứ của người ta, bèn đi hỏi một người có học ở
trong phường, người này cầm lấy khăn lụa, lật qua lật lại hai lần, bên
trên một chữ cũng không có, cũng không thêu cái gì, ông ta cũng lấy làm
khó hiểu. Tuy nhiên, sau khi ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu, liền nói với
chàng trai:
- Chúc mừng, chúc mừng, cô nương ấy là có tình ý với ngươi rồi.
Những người đàn ông đang sì sụp ăn mì cũng mồm năm miệng mười mà nói:
- Chỉ dựa vào một tấm khăn lụa trắng, người có học kia làm sao mà biết được?
Hứa Tiểu Kiệt đắc ý nói:
- Vậy mới nói, người có học đúng là người có học, rất thông minh lanh
lợi, ông ta nói: “ Ngươi xem, khăn lụa này trống trơn, nhìn ngang nhìn
dọc, lật qua lật lại, bất kể nhìn như thế nào, cũng chỉ có tơ. “Tơ”,
cũng chính là “tư”. Như vậy chẳng phải cô nương người ta thích ngươi
sao? Kết quả là, chuyện tình của hai người cứ như vậy mà tiến tới”.
Một người đàn ông vỗ đùi nói:
- A! Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, không sai chút nào, khăn tay bằng lụa không phải chỉ sự vương vấn sao?
Hứa Tiểu Kiệt hôm nay chỉ nói chuyện nam nữ, không hề nói đến chuyện
của các quan lại, nếu để mặc cho bọn họ cứ nói mãi về cái đề tài này,
nội dung nói chuyện phiếm sáng nay chỉ sợ cũng xoay quanh đề tài về
chuyện tình nam nữ thôi.
Dương Phàm cố ý làm cho bọn họ chấm dứt đề tài này, ngược lại thảo luận về bọn quan viên nghe lý thú hơn, bèn nói:
- Theo như ta thấy, chỉ sợ vị cô nương tặng khăn kia, bản thân cũng
không nghĩ nhiều như vậy. Nàng là một người con gái, chịu đem khăn tay
của mình tặng cho chàng trai kia, tình ý đã quá rõ ràng rồi.
Chỉ có điều chàng trai mà nàng thích cũng hơi thật thà chất phác, không thể hiểu được điều này. Mà người có học kia lại phức tạp hóa vấn đề,
may mà cũng không sai, suy nghĩ ấy của ông ta cũng phù hợp với chuyện
tình nam nữ, không có làm lỡ chuyện tốt của người ta. Trần Nhị thúc,
thúc hầu hạ ở phủ Thị lang, gần đây nhất có chuyện gì lý thú không?
Nhìn bóng dáng cô nương đang bỏ chạy, tiếng cười dưới tàng cây càng thêm vang dội.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Phường đinh làm việc mỗi người một nơi, không có việc gì cố định. Dương Phàm làm việc mỗi nơi một ít, nhàn nhã thoải mái là hết một ngày, và
khi bóng đêm phủ xuống, liền cùng với Mã Kiều đi khóa cửa phường.
Thành Lạc Dương thực hiện việc cấm đi lại ban đêm, đến tối chỉ có những người có giấy phép đặc biệt mới được xuất hành, còn những người khác
thì không được ra đường, tất cả dân chúng đều ở trong từng phường,
phường này tương đương với một khu, bên ngoài đều có xây tường cao gần
hai trượng, tối cổng cũng phải được khóa.
Cổng phường
khi đã khóa, tất cả đường phố đều trở nên vắng ngắt, khi màn đêm hoàn
toàn bao trùm vạn vật, trên đường phố tối đen như mực, ngay cả bóng quỷ
cũng không có, mỗi nhà đều sáng lên ánh đèn, giống như sao lốm đốm trên
bầu trời. Võ hầu (lực lượng canh gác) thỉnh thoảng đi tuần tra trên con
phố số mười, nếu có người đi ra đường vào buổi tối, một khi bị bọn họ
bắt được, chắc chắn sẽ phải chịu một bữa đau khổ.
Muốn nói nơi có đèn đuốc sáng như ban ngày thì cũng có đấy. Những người
quyền quý giàu có sắp đặt yến tiệc đãi khách tại nhà, hoặc uống rượu mua vui ca múa trợ hứng, hoặc có tiểu mỹ nữ ở thanh lâu kỹ phường vừa múa
vừa hát, đàn sáo ngân nga, oanh oanh yến yến, căn bản cũng không ai
quản, cấm đi lại ban đêm chỉ là cấm ở trên đường phố, ở trong nhà náo
nhiệt như thế nào cũng không quan hệ với ai ở bên ngoài.
Tuy nhiên, quy định là do người đặt ra, có người đặt ra quy định, đương nhiên là sẽ có người làm trái quy định. Người ở trong phường này ngoại
trừ không được đi lại trên con đường lớn số mười hay các con phố, con
hẻm thuộc các tuyến đường chính, còn lại thì nếu như các cư dân đi lại
vào ban đêm, phần lớn thời gian các Võ hầu đều là mở một mắt nhắm một
mắt, cũng chẳng muốn quản làm gì.
Nhà của Dương Phàm ở phường Tu Văn là căn cuối cùng của lý thứ nhất hẻm thứ bảy, trong bóng
đêm âm trầm, hắn lặng lẽ hiện ra ở sân nhà, lẳng lặng đứng yên trong hẻm một lúc lâu, thấy trên đường vô cùng yên ắng, lúc này mới lén lút lần
mò đi về phía trước, cùng lúc đó, ở trong hẻm thứ tám cũng có một bóng
đen bí ẩn đang lần mò đi ra.
- Kiều ca!
- Tiểu Phàm!
Hai người tiến đến gặp nhau, cẩn thận quan sát khắp nơi, Mã Kiều vỗ vai Dương Phàm, nói:
- Đi, làm việc thôi!