Say Mộng Giang Sơn
Chương 868 : Dương củ sát
Ngày đăng: 21:01 18/04/20
Võ Tắc Thiên thản nhiên liếc mắt Võ Ý Tông một cái, bất động thanh sắc hỏi han:
- Như thế nào không được?
Võ Ý Tông giọng điệu cứng lại, y chỉ theo bản năng không muốn để Dương Phàm nắm giữ quyền lực lớn như vậy, chưa từng nghĩ tới lý do, nhưng Hoàng đế đã hỏi, lại là hỏi trước mặt mọi người, y đành phải do dự nói:
- Thiên Kỵ là thị vệ trong cung, trách nhiệm trọng đại, lại đảm nhiệm ngoại chức, sợ... Sợ khó mà đảm nhiệm.
Võ Tắc Thiên không cho là đúng hừ một tiếng nói:
- Các công việc như tuần tra ban đêm, cứu hoả, biên tra bảo giáp, lệnh cấm, truy bắt...vẫn là do Kim Ngô Vệ phụ trách, trẫm ủy Dương Phàm làm Củ phong sát phi xử trí sứ, là hắn phụ trách Tuần Sát, trấn an, xử trí, chứ không phải phân Thiên Kỵ quân tuần sát cửu thành, lo lắng của ngươi không hề có đạo lý!
Võ Tắc Thiên không đợi Võ Ý Tông nói tiếp, phất tay áo, nhân tiện nói:
- Ý trẫm đã quyết, không cần nói nữa! Trẫm mệt mỏi rồi, khởi giá hồi cung đi, Uyển nhi theo sau thảo chỉ, phong thưởng tất cả tướng sĩ tham gia thảo diễn, tất cả phong thưởng căn cứ chế độ, do Uyển nhi và Du Nghi cùng thương nghị quyết định.
Phong thưởng tướng sĩ Thiên Kỵ binh không thông qua Chính sự đường, không thông qua Binh bộ, chỉ cần Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Du Nghi thương định, đúng là khác với lưỡng nha Nam Bắc. Đây là tư binh của bà, sao có thể cho phép Chính sự đường và Binh bộ nhúng tay, bất kể thi ân hay là tạo áp lực, dù gì cũng không khỏi khiến Nam nha có cơ hội tận dụng lợi thế đấy.
Cao công công thấy Võ Tắc Thiên lọt một đạo trình tự, vội vàng điểm mũi chân tiến lên hai bước, thì thầm với bà một lúc, Võ Tắc Thiên giật mình, lại hạ chỉ nói:
- Tuyên khẩu dụ của trẫm, ban thưởng thêm ngự tửu tứ phẩm cho tướng sĩ, cho phép cuồng hoan ba ngày, ba ngày sau, vào cung đang trực!
Dương Phàm khi nghe Võ Ý Tông phản đối, chỉ cần thuận thế khom người, miệng nói "Lĩnh chỉ", cho dù Võ Tắc Thiên trải qua khuyên bảo của Võ Ý Tông mà hối hận, miệng vàng lời ngọc, cũng không nên tiếp tục đổi ý rồi.
Nhưng Dương Phàm cũng không làm như vậy. Võ Tắc Thiên cho hắn cái chức quyền này cố nhiên không nhỏ, nhưng so với phòng thủ đại nội hoàng cung tương lai nảy sinh tác dụng căn bản là không cách nào so sánh được đấy. Nếu tình thế quá mức cấp bách, khiến Võ Tắc Thiên cảm giác hắn tham quyền kéo thế, do đó có đề phòng đối với hắn, vậy vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn rồi.
Hiện giờ ý chỉ của Hoàng đế đã định, Dương Phàm mới khom người lĩnh chỉ. Võ Ý Tông ở một bên trừng mắt nhìn Dương Phàm, như muốn phóng hỏa.
Cổ Trúc Đình bị kích động chạy vào, vừa mới kêu một tiếng a lang, Dương Phàm đã hỏi ra lời rồi, Cổ Trúc Đình liền thu thanh âm, gật gật đầu. Dương Phàm vui vẻ nói:
- Ta đi gặp bọn họ!
Tiểu Man và a Nô đều đã biết người nhà của Cổ Trúc Đình đã được Thôi lão thái công Thanh Hà chuyển giao lại danh nghĩa Dương Phàm, nghe hai người nói câu đó, lập tức hiểu được. Vừa thấy Cổ Trúc Đình phải theo Dương Phàm đi ra ngoài, Tiểu Man vội hỏi:
- Cổ cô nương, mời nữ quyến mời nhập hậu trạch để ở, ta sẽ an bài chỗ ở của họ ngay.
Cổ Trúc Đình cảm kích thi lễ với nàng:
- Đa tạ đại nương tử!
Cổ gia nhiều người, Dương Phàm không chọn gặp ở thư phòng mà gặp ở phòng giữa của viện tử thứ hai.
Phụ thân của Cổ Trúc Đình là một lão nhân cụt tay gần năm mươi tuổi, tinh thần cù thước, thân thể thân thể cường tráng. Ông đã biết Dương Phàm thay đổi lương tịch của nhà ông, ân tình này không chỉ một nhà họ nhận, mà đời đời con cháu Cổ gia đều phải nhận ân tình này của Dương Phàm, có thể nói là ân trọng như núi.
Bởi vậy vừa thấy ân công đã đến, Cổ lão trượng căn bản không để ý tới sự khách khí của Dương Phàm lập tức mệnh lệnh người nhà dập đầu lễ hắn. Nhân khẩu Cổ gia không ít, hơn nữa cũng không phải là toàn bộ đều là người luyện võ, còn có phụ nữ, con nhỏ căn cốt không nên luyện võ, tất cả mười bốn mười lăm người, là một đại gia đình.
Bọn họ nhất nhất dập đầu xong, Cổ Trúc Đình liền dẫn nữ quyến và đứa nhỏ đi gặp Tiểu Man và a Nô, ở lại trong sảnh cũng chỉ còn lại có hai huynh đệ Cổ lão trượng, ba con trai của Cổ lão trượng, và bốn con trai của huynh đệ ông.
Dương Phàm đã nghe Cổ Trúc Đình nói về tiểu sử gia đình, lúc trước gia gia của nàng để bảo đảm huyết mạch kéo dài, không muốn tất cả các con cháu đều tập võ, tránh cuộc sống chém giết kia nên đã từng phế bỏ một chân của một đứa cháu trai, nói dối là trời sinh tàn tật với chủ nhân. Bốn người huynh đệ của phụ thân nàng hiện giờ cũng chỉ có phụ thân bị gãy một tay của nàng và thúc phục thọt một chân, hiện giờ thấy quả nhiên là huynh đệ của Cổ lão trượng bị què đấy.
Dương Phàm bởi vì đang muốn trở về quân doanh, không tiện ở lâu trong nhà để chào hỏi người Cổ gia, cho nên vốn định cùng lão trượng đàm đạo vài câu, trước tiên dàn xếp bọn họ xong rồi trở về Thiên kỵ, Thiên Kỵ đại doanh đi, không nghĩ Cổ Nhị thúc thấy Dương Phàm, chỉ nói một câu nói, Dương Phàm đang muốn trở về quân doanh liền bỏ ý niệm đó đi.