Say Mộng Giang Sơn

Chương 869 : Y Nhân đã về

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Cổ Nhị Thúc nói với Dương Phàm:

- Thẩm công tử từng khen ngợi trước mặt Lão Thái công rằng A Lang ngươi là một người tài năng, tuấn kiệt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền!



Dương Phàm nghe thấy ba chữ “Thẩm công tử”, lập tức bỏ đi ý niệm cáo từ trong đầu.



Ở thời đại này, không phải người có chút tiền là có tư cách được gọi là công tử, khắp thiên hạ, những người thanh niên họ Thẩm có đủ tư cách gọi là công tử ước chừng nhiều lắm cũng không quá một trăm. Còn trong số một trăm tên công tử họ Thẩm, có cơ hội nhìn thấy Thôi Lão Thái công, vả lại ở trước mặt hắn còn dùng địa vị ngang hàng để đánh giá người khác, đi khắp thế gian chắc chỉ có một – Thẩm Mộc!



Dương Phàm lâu lắm rồi không gặp Thẩm Mộc, lúc hắn và “Thôi công tử” tranh đoạt chức vị tông chủ Hiển Tông, Thẩm Mộc đang hoạt động ở vùng Tân La, Cao Lệ, nghe nói đây là một lần sung quân mang tính chất trừng phạt. Dương Phàm lúc ấy đang bận tranh quyền với “Thôi công tử”, nên cũng không chú ý đến hắn.



Trên thực tế, nếu như những chuyện sau đó không hề có liên lụy đến Dương Phàm, hắn cũng không đặc biệt chú ý đến tin tức của Thẩm Mộc, bởi vì trong đáy lòng của hắn, cho tới tận bây giờ vẫn không coi Thẩm Mộc là một đối tượng cần cảnh giác. Lúc này nghe xong lời của Cổ Nhị Thúc nói, trong lòng Dương Phàm không khỏi xúc động, hỏi:

- Nhị Thúc vừa nói là Thẩm công tử Thẩm Mộc sao?



Cổ Nhị Thúc sợ hãi nói:

- Không dám để A Lang xưng hô như thế. A Lang nói không sai, người mà tiểu nhân nói đúng là Thẩm Mộc Thẩm công tử.



Dương Phàm nghe xong vui sướng, bất chấp vấn đề xưng hô giữa hắn và lão, vội vàng hỏi:

- Thẩm Mộc đã trở lại từ Tân La? Nhị Thúc nhìn thấy hắn ở đâu sao?



Cổ Nhị Thúc thấy hắn cố ý gọi mình là Nhị Thúc, cũng không tiếp tục để ý đến xưng hô nữa, liền nói:

- Tiểu nhân nhìn thấy Thẩm công tử ở Thôi phủ. Nói ra, thật có những lúc, đại khái là…



Hai người, một người gọi đối phương là Nhị Thúc, người kia lại tự xưng là tiểu nhân. Xưng hô này cũng kì lạ, nhưng hai người dường như đều đã thích ứng. Cổ Nhị Thúc liếc mắt nghĩ một chút, nói:


Dương Phàm tin Mã Du Cương, thoạt nhìn giống như là bỗng nhiên bỗng nhiên có gì an nhàn thoải mái, đang ngắm phong cảnh ở vùng ngoại ô. Nhưng tinh thần của hắn sớm đã không bị ảnh hưởng bởi cảnh vật, hoàn toàn đắm chìm trong nội tâm.



Dần dần, những oán giận trong lòng Dương Phàm đã tiêu tan. Đúng vậy, có lẽ là bởi vì thuở nhỏ mất đi nơi nương tựa, có lẽ là bởi vì không có anh chị em, cho nên hắn dễ dàng đem sự giúp đỡ và thưởng thức của Thẩm Mộc tự động thay bằng tình nghĩa bạn bè và anh chị em, nhưng Thẩm Mộc sở dĩ coi trọng hắn, cùng hắn hợp tác, mục đích ban đầu là gì?



Thẩm Mộc thân thiết với hắn, xem trọng hắn, là bởi vì mạng lưới quan hệ và năng lực mà hắn biểu hiện ra, khiến cho Thẩm Mộc cảm thấy người này có giá trị lợi dụng. Mặc kệ Thẩm Mộc dùng thủ đoạn gì, ho dù là thành thật với nhau, chung quy lại cũng không thoát khỏi một cái tông chỉ. Có lẽ Thẩm Mộc lúc ấy còn muốn nuôi dưỡng hắn thành một thủ hạ đắc lực.



Nhưng kết quả ra sao?



Lúc Thẩm Mộc bị sung quân đến Tân La, Dương Phàm và “Khương công tử” đang xảy ra xung đột, hơn nữa bởi vì hắn lúc ấy nắm giữ tài nguyên phân phối quan viên cấp bách của thất đại thế gia, mà Khương công tử sau khi sai lầm hết lần này đến lần khác bắt đầu bị Thất Đại Thế gia ghét bỏ và vứt bỏ, lúc này hắn mới được đưa lên vị trí này.



Từ giờ khắc này trở đi, hắn bắt đầu trở thành đối thủ của Thẩm Mộc rồi! Dương Phàm bây giờ đã biết thân phận ban đầu của Thẩm Mộc hèn mọn thế nào, hắn lại từng bước từng bước lật đổ thế nào, cho đến tận khi Khương công tử tùy ý ra roi, dần dần đã có năng lực ngang nhau.



Dương Phàm nhớ lại Triệu Du còn có Tiểu Phi tướng Trương Nghĩa, ở dưới tay Thẩm Mộc, đồng thời có một đám thân nhân và bộ hạ, bọn họ cùng đồng cam cộng khổ, tình cảm còn sâu sắc hơn so với mình và Thẩm Mộc, hiện giờ hắn thay thế Khương Công tử, đứng đối lập với Thẩm Mộc, nếu hắn là Thẩm Mộc, hắn nên làm thế nào?



Chắp tay giao ra quyền lợi? Những anh em vì hắn vào sinh ra tử, vượt lửa qua sông, ai không phải là vì hơn người khác một cái đầu, ai không phải là vì giành một phần gia nghiệp, lợi ích của bọn họ, lợi ích của bản thân Thẩm Mộc, cũng vì Dương Phàm mà hi sinh? Hắn và Thẩm Mộc không còn giao tình sâu sắc như vậy, cho dù hắn là anh em ruột của Thẩm Mộc cũng không được.



Nếu như đảo ngược mối quan hệ của bọn họ lại, Dương Phàm có thể không vì mối quan hệ bạn bè với Thẩm Mộc, hi sinh tiền đồ công danh của Sở Cuồng Ca và Mã Kiều, giao ra hơn hai mươi cửa hàng tâm huyết kinh doanh của Tiểu Man, đem tất cả các mối quan hệ của hắn chuyển giao cho Thẩm Mộc, từ nay về sau cam tâm để Thẩm Mộc tùy ý ra tay, có thể hay không?



Nghĩ thông điểm này, Dương Phàm lập tức bình tĩnh hòa nhã trở lại. cảm xúc bi phẫn oán hận đều đã loại bỏ, tâm linh của hắn liền rõ ràng: Thẩm Mộc, đứng trên lập trường của y cũng không có gì sai. Cũng như thế, đứng ở trên lập trường của hắn, hiện giờ hắn nên làm gì đó rồi!