Say Mộng Giang Sơn
Chương 884 : Giết người không thấy máu
Ngày đăng: 21:01 18/04/20
Vì Hoàng đế đặc biệt cho phép, Dương Phàm hơi có chút ngạc nhiên, nhưng hắn hắn nhìn thấy ánh mắt hiền lành của Võ Tắc Thiên, một hoàng đế luôn lạnh lùng và nghiêm nghị bỗng nhiên tỏ ra ôn tồn lại khiến cho hắn có chút không quen. Thị vệ lấy thêm cho hắn một chiếc chiếu, một cái bàn, Dương Phàm ngồi xuống dưới.
Uyển Nhi cũng không nhìn hắn một cái. Trong bữa tiệc có nhiều người, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ để lộ sơ hở. sau khi Dương Phàm nhậm chức Trung lang tướng của Thiên Kỵ, gần như là có thể tùy ý đi lại ở trong cung, cơ hội hẹn hò với Uyển Nhi cũng nhiều, tâm trạng hiện giờ đương nhiên không thấy khao khát bằng khi lâu ngày không gặp.
Còn Thái Bình công chúa lại rất thoải mái nhìn Dương Phàm một cái. Dù sao chuyện xấu giữa nàng và Dương Phàm thì ai cũng biết, người cần tránh chỉ có phò mã, mà bây giờ dù phò mã có thấy cũng coi như không thấy. Tiệc rượu kéo dài khoảng nửa canh giờ, Võ Tắc Thiên đặt chén rượu xuống, chậm rãi ngồi thẳng người.
Thượng Quan Phi đứng hầu ở bên cạnh thấy thế vội vàng phất tay, đàn sáo lập tức dừng lại, các vũ kỹ vội vàng lui ra. Tất cả mọi người biết Hoàng Thượng có chuyện muốn nói, đều dừng đũa ngồi im.
Võ Tắc Thiên thở dài, nhẹ nhàng nói: - Trẫm đã già rồi, đất nước này sớm muộn gì cũng phải giao cho mọi người. Trẫm hy vọng sau này các khanh vẫn có thể đồng tâm hiệp lực bảo vệ triều đình, trẫm hy vọng hai nhà họ Võ và họ Lý có thể vĩnh viễn sống hòa thuận!
Uyển Nhi nói: - Tất cả sẽ cố gắng như Hoàng Thượng mong muốn!
Mọi người đều đồng ý.
Võ Tắc Thiên chậm rãi gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người nói: - Hôm nay ngồi đây, có vương tử của hai nhà Võ Lý, có con gái và phò mã của Trẫm, Trẫm rất thích không khí vui vẻ hòa hợp như ngày hôm nay. Trẫm hy vọng sau này cũng sẽ như vậy, họa phúc cùng hưởng, cùng nhay giúp đỡ bảo vệ giang sơn Đại Chu!
Mọi người đều rời chỗ, hành lễ với Hoàng Thượng.
Võ Tắc Thiên vui vẻ nâng ly, nói: - Nào, đầy ly!
Sự châm biếm đối với đám người Tống Bá Tử bắt đầu chuyển sang huynh đệ Trương thị
Ngay từ đầu đám người Tống Bá Tử tuy rằng có chút tức giận với những tin đồng nhảm ở trong kinh thành, nhưng vẫn không quá để tâm, dù sao vẫn phải lấy đạo lý "cây ngay không sợ chết đứng" ra để tự an ủi mình. Nhưng dần dần họ phát hiện, Trương Đồng Hưu và huynh đệ Trương gia bắt đầu xa lánh bọn họ, lại không nhận lời mời của bọn họ, đến nhà thăm hỏi thì cũng thường có cảnh "đóng cửa không tiếp khách"
Cuối cùng họ cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, đáng tiếc lúc này muốn xoay chuyển thì đã muộn. Huynh đệ Trương thị là con nhà gia thế, tiền tài đối với bọn họ mà nói thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng không có sức hấp dẫn quá lớn, còn danh vọng mới là thứ bọn họ muốn có nhất.
Bây giờ tất cả chuyện này đều là do dư luận có thanh thế tạo ra. Đám người Tống Bá Tử độc thân ở nơi đất khách, hiểu rằng trong chuyện này là do thân phận của mình đã bị lộ, Hiển Tông đang âm thầm ra tay, nhưng họ nằm mơ cũng không thể nghĩ ra Hiển Tông lại dùng cách này.
Bọn họ tốn bao tâm tư, không tiếc số tiền lớn để tiếp cận được huynh đệ Trương thị, nhưng còn chưa làm cho mối quan hệ này có tác dụng gì thì đã bị chặt đứt.
- Không được chậm trễ!
Dương Phàm nghe Nhâm Uy bẩm báo, tưởng tưởng đến bộ dạng của đám người Tống Bá Tử, không kìm nổi cười lên: - Bọn họ thua rồi tất nhiên sẽ nghĩ cách khác, bây giờ ta phải chú ý theo dõi bọn họ. ta vẫn không biết tại sao họ đến. Mục đích của họ nhất định là nhược điểm lớn nhất của họ!
- Thuộc hạ hiểu rồi!
Nhâm Uy vừa trả lời một tiếng thì ở ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếng lão quản gia vội vàng kêu lên: - A lang! Có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!