Say Mộng Giang Sơn

Chương 885 : Heo thông minh

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Dương Phàm ra hiệu với Nhâm Uy, bước nhanh tới mở cửa, lão quản gia vừa mới bước tới cửa, vừa thấy Dương Phàm đi ra, vội nói: - A lang! Không hay rồi, có vài quân sĩ Thiên Kỵ tìm đến tận cửa rồi, trên người bị thương, nói là nói là bị Kim Ngô Vệ đả thương, còn bị Kim Ngô Vệ bắt đi rất nhiều người.



Dương Phàm căng thẳng, trầm giọng nói: - Ta đi xem sao!



Dương Phàm liền đi ra ngoài, Nhâm Uy lập tức đi theo sau. Dương Phàm nhanh chóng chạy tới tiền viện, chỉ thấy người gác cổng và mấy binh sĩ người ngồi người đứng, trên người đầy vết máu. Dương Phàm nhìn thấy, trong lòng liền trầm xuống: Có đao thương!

Gần đây Kim Ngô Vệ và Thiên Kỵ xung đột càng lúc càng kịch liệt, hai bên nhiều lúc còn xảy ra ẩu đả.



Nhưng ẩu đả không phải là chiến đấu, mặc dù cả hai bên đều có binh khí, ngoại trừ Dương Phàm trừng trị Vi phò mã khi "ngăn cản công vụ" mà được dùng binh khí ra, thì song phương chủ yếu là dùng quyền cước, hoặc là dùng gậy lấy được từ bên đường, vân vân..., không người nào dám dùng binh khí, bởi vì khi triển khai binh khí, tính chất đã hoàn toàn khác biệt rồi.



Nhưng hôm nay trên người binh lính của hắn lại có vết đao, điều này nghĩa là xung đột hai bên đã leo thang, đối phương đã có người không kìm nén được mà dùng binh khí rồi.



Dương Phàm đi nhanh tới chỗ người gác cổng, những người bị thương này vừa thấy Dương Phàm liền đứng dậy, những người bị thương nặng thì được người khác đỡ lên. Dương Phàm thấy bọn họ, liền đỡ một người bị thương ở chân sau, thân thiết nói: - Nghiêm trọng không?



Người này cố gắng đứng thẳng lên, nói lớn: - Bẩm tướng quân, ty chức không sao, trúng một đao vào đùi, gân cốt không sao! Dừng một chút, gã lại nói: - Chỉ cần để cho ty chức nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, ty chức sẽ có thể lấy lại thể diện cho Thiên Kỵ chúng ta, đánh chết lũ khốn đó!



Dương Phàm cười ha ha, thân thiết đập vào bả vai tên lính một cái, nói: - Nếu chờ ngươi dưỡng thương xong mới đi tìm thì mất hết thể diện của các anh em khác rồi. Ngươi bị thương, không lẽ ta cùng với các huynh đệ khác không thể thay ngươi đi được sao?



Dương Phàm nói xong, vẻ mặt liền nghiêm túc, nhìn một Hỏa Trường trong số những người bị thương hỏi: - Sao lại thế này?


Dương Phàm vội nói: - Vâng! Thần tuân mệnh! Thần sẽ làm theo dặn dò của bệ hạ! Nói xong liền khom người lui ra khỏi điện.



Võ Tắc Thiên nghe nói những binh sĩ đó trong mắt chỉ có Hoàng Thượng, cảm thấy rất tự đắc. Lại nghĩ tới Dương Phàm chịu ủy khuất nhưng không đi tìm Lương Vương trước mà lại tìm mình kể khổ, xem ra câu nói của mình lúc trước "Trẫm tại vị một ngày, trong mắt chỉ nên có trẫm" đã ghi sâu ở trong lòng hắn.



Nhưng chuyện này nếu để mình ra mặt giải quyết thì sẽ trở thành chuyện cười trong quan trường. Đường đường là một thiên tử, sao có thể chuyện gì cũng can thiệp. Vậy thì ngôi vị hoàng đế này cũng quá mất giá trị. Võ Tắc Thiên lại không biết, vì cách nghĩ này của mình, sự tình cuối cùng trở nên hỗn loại đến mức thật sự Võ Tắc Thiên phải đứng ra mới có thể giải quyết.

Dương Phàm được những lời này của Võ Tắc Thiên, lập tức lại tới phủ Lương Vương. Lương Vương từ khi biết hắn đánh phò mã Lý gia thì trong lòng mừng thầm không thôi, càng lôi kéo hắn mạnh hơn. Vừa nghe nói hắn cầu kiến, lập tức tỏ vẻ chiêu hiền đãi sĩ, tự mình nghênh đón hắn đi vào thư phòng.



Dương Phàm nói ra mục đích, Võ Tam Tư lập tức nhíu mày. Là kẻ bề trên thật ra rất kiêng kị sự đoàn kết của cấp dưới, còn phải thân cận hơn đấy. Nếu những thế lực ở phía dưới cùng nhau phân cao thấp thì còn phù hợp với lợi ích của gã. Nhưng ồn ào đến Dương Phàm và Võ Ý Tông như vậy, thì rõ ràng là có chút thái quá.



Nhưng muốn gã ra mặt cũng có chút khó khăn. Gã bây giờ không phải là Hoàng đế, rất cần có thuộc hạ ủng hộ, mặc dù là thiên vị người nào thì người kia cũng không được thất vọng buồn bực. Chuyện trước kia thì tạm không nói, nhưng lần này Dương Phàm đánh người của Kim Ngô Vệ trước, mà thân phận của Võ Ý Tông lại cao hơn Dương Phàm. Không có khả năng Võ Ý Tông sẽ nhịn.



Nhưng hiện giờ người của Dương Phàm bị Kim Ngô Vệ bắt đi, nếu như Võ Tam Tư ngồi yên không để ý thì lại khó tránh khỏi khiến Dương Phàm không vừa ý. Võ Tam Tư nhíu mày suy nghĩ một lát, thầm nghĩ: " Tạm thời cho qua đi, đợi đến khi phía Ý Tông hết giận, sẽ khuyên bảo nó thả người."



Nghĩ đến đây, Võ Tam Tư liền nói với Dương Phàm: - Chuyện này ta biết rồi, ngươi cứ trở về yên tâm đợi tin của ta. Bổn vương sẽ mở yến tiệc mời Ý Tông tới, nói chuyện với nó, cố gắng không làm lớn chuyện này.



Dương Phàm ôm quyền nói: - Như vậy thì làm phiền Lương Vương điện hạ rồi.

Võ Tam Tư ừ một tiếng, lại nói: - Ngươi cũng quản lý thuộc hạ của mình cho tốt, còn nữa, chuyện này không được nói lên trên. Nếu như làm lớn chuyện, mọi người đều khó xử.