Say Mộng Giang Sơn
Chương 886 : Tiên lễ hậu binh
Ngày đăng: 21:01 18/04/20
Dương Phàm trở lại doanh trại Thiên Kỵ, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Hoàng Húc Sưởng, Lã Nhan và tất cả các tướng quân đều vây quanh hắn, mỗi người một ý, mồm năm miệng mười, căn bản không nghe được họ nói gì. Dương Phàm trầm mặt xuống, quát: - Tất cả im miệng!
Dương Phàm liếc nhìn họ một lượt, hỏi: - Lục lang tướng đã trở về chưa?
- Có ty chức!
Lục Mao Phong từ phía sau mọi người đi vào, vẻ mặt cười khổ, Hứa Lương cũng từ phía sau đi vào.
Dương Phàm giọng điệu hòa hoãn, nói với Lục Mao Phong: - Lục lang tướng, chuyện thế nào rồi?
Lục Mao Phong xấu hổ mà nói: - Ty chức ty chức phụng mệnh đến chỗ Kim Ngô Vệ, nhưng họ không để cho ta vào, chỉ truyền một câu ra.
Dương Phàm trừng mắt nhìn, hỏi: - Hắn nói gì?
Lục lang tướng tức giận nói: - Hắn nói, thân phận của Lục Mao Phong chưa đủ, phải tướng quân ngài tướng quân ngài
Dương Phàm nói: - Hắn nói như thế nào thì ngươi nói lại như thế, không cần lo lắng.
Lục lang tướng nói: - Vâng, hắn nói: bảo Dương Phàm đến, dập đầu trước cổng vào đến trướng soái của ta. Nếu bổn vương vui vẻ thì sẽ tha cho người của hắn.
Dương Phàm giận dữ, hắn biết rằng căn bản Hoàng đế không thể ra mặt điều hòa xung đột giữa hai bên. Hắn đến diễn trước mặt Võ Tắc Thiên chỉ là vì sợ Võ Ý Tông có thân phận hoàng thân quốc thích nên sẽ đi trước hắn đến tố cáo hắn với Võ Tắc Thiên.
Hắn tới gặp Võ Tam Tư là ôm tâm tư có thể phương thức hòa bình trước tiên cứu người ra, chứ không muốn đi gây bất hòa. Không ngờ thái độ của Võ Tam Tư lại có lệ như thế, khiến Dương Phàm thất vọng, hiện giờ lại nghe Võ Ý Tông nói như vậy, hắn sao không tức giận.
Lục Mao Phong chua xót mà nói:
- Nghĩa đệ của ta nói, hắn thật sự không có cách chăm sóc cho người của Thiên Kỵ chúng ta. Lần này đưa tin ra ngoài đã khó khăn rồi. Chỉ sợ chỉ sợ nếu còn muốn hỏi tin tức từ hắn, hắn cũng không nói nữa.
- Ừ!
Dương Phàm chậm rãi gật đầu, đứng ở trong trước một lúc lâu, sắc mặt trầm xuất bất động, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, hình như hắn đã có quyết định, đột nhiên xoay người lại, bước nhanh về phía trướng lớn. Đám người Hứa Lương đang bàn bạc ở trong trướng, vừa thấy Dương Phàm đi nhanh vào, trong mắt dường như có lửa giận, tất cả đều ngừng nói, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dương Phàm trầm giọng nói: - Không cần bàn nữa, ta đến Kim Ngô Vệ đòi người!
Một câu vừa nói ra, bốn phía đều yên lặng. Tối qua bàn bạc, đám người Sở Cuồng Ca, Hoàng Húc Sưởng đều hô đánh giết, vì thế hôm nay mới gọi riêng những người bình tĩnh hơn đến. Bây giờ đã xảy ra chuyện gì mà chính Dương Phàm lại không giữ được bình tĩnh rồi? Hứa Lương sợ hãi lập tức đứng lên nói: - Không được! Hà Nội Vương chính là nhằm vào tướng quân, ngươi đi hắn cũng sẽ không thả người, ngược lại càng làm nhục ngươi.
Dương Phàm nói: - Nếu không thì sao? Thiên Kỵ chúng ta và Kim Ngô Vệ đều là cấm quân Bắc nha, Chính sự đường và Binh bộ không quản được, Hình bộ và Đại Lý Tự không quản được, tìm Lạc Dương phủ thì đúng là chuyện cười, đừng nói là tìm Ngự Sử Đài để buộc tội Võ Ý Tông?
Hai mắt Hứa Lương sáng lên, vui vẻ nói:
- Đó cũng là một cách!
Dương Phàm "ha ha" giận giữ cười một tiếng, nói: - Vấn đề là, khi các Ngự sử phun nước miếng như mưa ở trên triều thì Cao Sơ đã bị phơi nắng thành cái xác khô rồi. Người con gái chưa kịp xuất giá kia cũng đã thành góa phụ trước khi cưới rồi!
Hứa Lương kinh hãi nói: - Sao lại như thế! Vậy vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
Dương Phàm u ám nói: - Nếu như đã không dùng lễ được, vậy thì xuất binh!