Say Mộng Giang Sơn

Chương 9041 : Biện pháp ngu xuẩn mà hiệu quả (1)

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


: Biện pháp ngu xuẩn mà hiệu quả



Những kho lương bị thiêu cháy ắt hẳn sẽ chẳng để lại một chút vết tích nào để mà điều tra. Không cần biết bên trong đó có cơ quan mật gì, thiếu hụt mất bao nhiêu lương thực, tất cả những tội trạng nghiêm trọng đều đã bị chôn vùi trong đống tro tàn.



Nhưng cũng có thể là vì những kho lương đó có lưu lại rất nhiều vết tích nổi bật, chẳng khó khăn gì để tìm ra tội trạng tham ô nên mới bị phóng hỏa thiêu rụi như vậy. Nhưng nếu như Phu Châu Thương này có một con chuột kho to đến như vậy, thì ắt hẳn số kho lương mà nó ghé thăm không chỉ giới hạn trong từng đấy kho bị đốt cháy.



Tuy bọn họ đến chậm một bước, nhưng rút cuộc thì cũng đã khống chế được ngọn lửa. Vẫn còn rất nhiều kho lương đáng lẽ ra phải bị thiêu rụi, nay vẫn còn nguyên không hề hao tổn. Nếu đã như vậy thì chi bằng cứ xem như bốn kho lương bị thiêu rụi đều không có vấn đề gì, số còn lại sẽ từng kho từng kho một kiểm tra. Nếu như phát hiện ra thiếu hụt, thì vẫn có thể tìm thấy được tội trạng của bọn tham quan.



Tuy đây chỉ là một khả năng điều tra, nhưng lúc này bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác. Bùi Quận mã nghe theo lời của Mộc Du, lập tức ra lệnh cho Đoàn luyện đóng quân trấn thủ Phu Châu Thương, niêm phong tất cả sổ sách, tạm bắt giữ tất cả quan viên của Phu Châu Thương, dừng lại tất cả hành vi xuất nhập lương thực của Phu Châu Thương.



Trên thực tế, đối với chốn quan trường mà nói thì hành vi này đã tiêu cực đến cực hạn, có thể xem như hai bên đã trở mặt với nhau. Trong trường hợp không có bất kỳ một chứng cứ cụ thể nào, đây là hành vi thể hiện sự không tín nhiệm đối với toàn bộ quan sử Phu Châu Thương. Nếu như vẫn không điều tra ra được chứng cứ xác đáng nào thì điều này đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ hoàn toàn phá vỡ hòa khí với quan lại địa phương. Thông thường sẽ chẳng có một quan viên nào dám vội vàng đưa ra quyết định như vậy.
Tăng Hữu Thiên, quan thất phẩm, là Thương lệnh Phu Châu Thương. Thông thường Huyện quan cũng chỉ đến thất phẩm, nếu không phải vì Tăng Hữu Thiên quản lý một kho lương thực lớn, thì chức quan của hắn sẽ không cao đến như vậy, từ đó có thể nhận thấy tầm quan trọng của Phu Châu Thương. Lưu quản gia nghĩ ngợi một lát rồi nói: - Chi bằng tiểu nhân đi ra ngoài nghe ngóng xem sao?



Lý Hạo trầm ngâm không nói. Lưu quản gia tiếp lời: - Xin A Lang cứ yên lòng, khắp nơi trong Phủ Phu Châu này nơi nào lại không có người của chúng ta cơ chứ? Cái tên Hồ Ngự sử đó không can dự được chuyện của châu phủ chúng ta, Bùi Quận mã thì là người mới đến. Chỉ có chúng ta theo dõi bọn chúng, chứ bọn chúng không thể phát hiện ra chúng ta được!



Lý Thứ sử cuối cùng cũng gật đầu nói: - Ngươi cẩn thận một chút, đừng có để lộ tung tích gì ra đó!



Lưu quản gia nói: - Tiểu nhân đã rõ! Nói xong bèn nhanh chân lui ra khỏi phòng.



Lý Thứ sử lặng lẽ ngồi xuống, phiền não hồi lâu rồi thở dài một cái.