Say Mộng Giang Sơn

Chương 9042 : Biện pháp ngu xuẩn mà hiệu quả (2)

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


: Biện pháp ngu xuẩn mà hiệu quả



Thực ra, không cần phái người đi nghe ngóng, Lý Hạo cũng biết rõ rằng số lượng lương thực bị thiếu hụt là không ít. Phu Châu Thương được xây dựng vào thời nhà Tùy. Khi Đại Tùy bị diệt vong, thay triều đổi vua, Phu Châu Thương này vẫn còn ngập tràn lương thực chưa kịp dùng tới. Sau này khi Đại Đường lập quốc, với vị trí là một căn cứ tích trữ lương thực chiến lược của triều đình, Phu Châu Thương lại tiếp tục phát huy tác dụng vốn có.



Nhưng kể từ khi lập quốc cho đến nay, nơi đây hầu như không phát huy hết được tác dụng của nó, thậm chí ngay cả khi Quan Trung gặp nạn hạn hán mất mùa. Bởi vì tuy khoảng cách trục thẳng giữa nơi đây và Quan Trung tương đối ngắn, nhưng muốn vận chuyển lương thực từ nơi đây đến đó thì chỉ có thể đi đường bộ, chỉ e là còn không nhanh bằng trừ Trung Nguyên vận chuyển bằng đường thủy đến Quan Trung.

Phu Châu Thương tích trữ lương thực một mặt để phòng bị bản địa và những vùng lân cận bị mất mùa, mặt khác còn có ý nghĩa lớn hơn đó là dùng để tích trữ phân phát lương thực cho quân lính biên cương. Lương thực đến kỳ hạn tích trữ, quan lại quản lý sẽ báo cáo lên triều đình để căn cứ theo giá thấp nhất mà bán ra, rồi lại mua lương thực mới theo giá bán trên thị trường. Cứ lặp lại, tuần hoàn như vậy, đám quan tham mới bắt đầu nảy sinh lòng tham.



Nếu như đợi đến khi lương thực trong kho đến hết hạn tích trữ mới bán thì không được giá, nhưng nếu như bán sớm hơn thì sao? Nếu như là loại gạo vẫn còn mới đến 80% mà đem ra bán thì sao?



Dù sao thì triều đình cũng chẳng bao giờ dùng đến số lương thực tích trữ ở đây, chi bằng đem số gạo này bán trước thời gian quy định, đợi cho đến khi hết hạn tích trữ kho lương thì bẩm báo lên triều đình mang gạo đi bán. Nhưng trên thực tế thì số gạo đó đã được bán đi từ trước đó rất lâu rồi, chỉ là thực hiện một số thao tác trên sổ sách mà thôi, chỉ với số tiền thu được do chênh lệch giá bán cũng khiến cho đám tham quan kiếm đầy túi. Vậy là bọn chúng cấu kết với quan viên Phu Châu Thương, cả cái châu phủ bọn chúng, trên dưới bàn mưu tính kế tìm cách trục lợi.



Nhưng thật không ngờ, "Lên rừng nhiều lần ắt cũng có ngày gặp phải hổ"
Lưu quản gia vội hỏi tiếp: - Ngài nói xem còn thiếu bao nhiêu nữa?



Tăng Thương lệnh đảo mắt nghĩ ngợi một hồi, thẫn thờ nói: - Lúc này lòng dạ rối bời, nhất thời không thể nhớ ra được. Hắn bám lấy song chắn nhìn ngang nhìn dọc, rồi hạ giọng nói: - Có một quyển sổ được giấu ở nhà ta, trong đó có ghi chép cụ thể và đầy đủ. Ngài đến nhà ta, nói với Đậu Nhi, thiếp của ta, bảo nàng ta đưa nó cho ngài.



Lưu quản gia gật đầu, múc đầy một bát cháo đưa cho Tăng Thương lệnh, rồi lại từ từ xách thùng gỗ đi ra.



Nhà của Tăng Thương lệnh cách Phu Châu Thương không xa. Là quan thất phẩm nhưng nhà của Tăng Hữu Thiên không quá lớn, mặt khác nó rất đẹp. Đầu xuân hai năm trước, vợ của hắn bạo bệnh qua đời, sau đó Tăng Hữu Thiên cũng không cưới thêm vợ, mà chỉ mua về từ "Tham xuân lầu" một người phụ nữ để hầu hạ sớm khuya.



Thông tin toàn bộ quan viên Phu Châu Thương bị bắt tạm giam đương nhiên là đã được truyền đến Tăng gia. Người nhà Tăng Hữu Thiên biết tin đều cảm cảm thấy lo lắng, Như phu nhân của Tăng Thương lệnh khóc lớn như thế trời đã sập xuống. Cả nhà bọn họ sốt sắng lo sợ mãi đến muộn mới đi ngủ, ngay lúc đó thì Lưu quản gia đến.



Như phu nhân biết rõ mọi chuyện mà đức lang quân của bà ấy đã làm, nghe tin quản gia của Lý Thứ sử đến, bèn nhanh chóng cho người mời ông ta vào thư phòng. Như phu nhân lau vội nước mắt, nhanh chóng đến gặp mặt Lưu Vũ Hoàn. Vừa bước vào phòng, nhìn thấy Lưu quản gia, nước mắt lại không kìm nén được mà tuôn ra như mưa, Như phu nhân đau buồn nói: - Lưu quản gia, lang quân của ta trước nay luôn tận tụy trung thành, cam tâm làm thân trâu ngựa làm việc cho Lý Thứ sử, nay gặp đại nạn, xin Lưu quản gia nói vài lời với quan Thứ sử nhất định tìm cách cứu lang quân nhà chúng ta.