Say Mộng Giang Sơn

Chương 905 : Tuyệt địa phản kích

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Thường ngày Lưu quản gia và Tăng Thương lệnh vẫn qua lại thân mật với nhau. Lưu Vũ Hoàn cũng thường xuyên gặp mặt vị phu nhân này của Tăng Hữu Thiên, nhưng lúc này cách nói chuyện của y đã không còn được khách sáo thận trọng như trước nữa.



Tình cảnh của Tăng Thương lệnh lúc này mà nói, cho dù chỉ bị xử tội làm việc tắc trách gây hậu quả nghiêm trọng, thì cái chức quan này của gã cũng ắt hẳn là không giữ được rồi. Vậy thì Lưu quản gia sao còn phải khách sáo với phu nhân của gã làm gì?



Ngước nhìn thấy Như phu nhân sụt sịt khóc lóc, Lưu quản gia bèn cau mày, bực giọc nói: - Tăng gia nương tử lúc này vẫn còn thì giờ mà khóc hay sao! Nhanh lên, mau mau mang cuốn sổ bí mật của Tăng Thương lệnh ra đây! Nếu muốn cứu lấy tính mạng của ngài ấy thì ắt phải biết là nó đang được giấu ở đẩu rồi.



Phụ nhân lặng người một lúc, liên tục đáp ứng, bèn quay người chạy như bay ra sau nhà.



Cuốn sổ bí mật đó của Tăng Hữu Thiên ngày thường vẫn do nàng cất giữ, nơi cất giấu cũng khá là bí mật. Phụ nhân lấy cuốn sổ ra, giấu trong người rồi lại nhanh chóng chạy về thư phòng.



Lưu quản gia đang đi qua đi lại trong thư phòng, dáng vẻ sốt ruột. Như phu nhân nhìn ngó canh cửa kỹ càng rồi mới vội vàng chạy vào trong phòng, vừa mới lấy cuốn sổ ra khỏi người, Lưu Vũ Hoàn bèn giằng lấy mà xem.

Lưu Vũ Hoàn là quản gia ở phủ Thứ sử, đối với việc ghi chép sổ sách tiền bạc cũng xem như là hiểu rõ. Y lật từng trang, liếc nhìn một cái bèn hiểu ngay ra cách thức ghi chép của Tăng Hữu Thiên.



Lưu quản gia đưa mắt nhìn thật nhanh, chốc lát đã lật tới trang cuối cùng, y bấm ngón tay mà tính cũng biết được vài đôi điều, thầm nghĩ: - Ước chừng vẫn còn thiếu hụt tầm mười vạn thạch lương thực, một con số lớn như vậy sao? Nhất thời đi đâu kiếm đủ bây giờ? Thôi, chuyện này để mặc cho A Lang tính toán thôi



Như phu nhân thấy y lẩm nhẩm tính toán thì không dám làm phiền, chỉ đành chăm chú đứng nhìn, lúc này mới e thẹn ngập ngừng hỏi: - Lưu quản gia, phu quân nhà ta bị giam giữ trong nhà lao, Thứ sử có cách gì giúp ngài ấy được không?

Lưu quản gia khó chịu lườm ả, chợt lại thấy động lòng một cái.



Vị tiểu phu nhân này xinh đẹp lung linh, tầm hai mươi sáu, bảy tuổi, thân hình nhỏ nhắn tựa thiếu nữ. Ban nãy vội vã lấy cuốn sổ ra, chưa kịp chỉnh đốn lại y phục, cổ áo trễ xuống làm lộ ra một màu xanh xanh của chiếc áo yếm; một vùng da trắng trẻo như tuyết, mềm mại như sữa; một đường chia rãnh sâu thăm thẳm, càng khiến thu hút ánh nhìn của người đối diện.




Cho đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ Triệu Hậu Đức tạm thời rút lui phòng thân về làm Phó sứ giám sát ở Quan Nội Đạo, quan viên của Ẩn Tông chỉ còn sót lại có Diệp Lạc Vũ, Trường sử Diên Châu. Triệu Hậu Đức xuất thân là Huỳnh Dương Trịnh Thị, còn Diệp Lạc Vũ là Lũng Tây Lý Thị.



Lũng Tây Lý Thị phò trợ Ẩn Tông là vì người của bọn họ ở Hiển Tông quá ít, sức ảnh hưởng đối với Hiển Tông là rất hạn chế. Chính vì thế nên Lũng Tây Lý Thị mới cùng với người đồng cảnh ngộ, Huỳnh Dương Trịnh Thị, góp sức phò tá Ẩn Tông.



Mặc dù như vậy, nhưng đối với hai dòng họ đó mà nói thì Ẩn Tông cũng chỉ là một công cụ để bọn họ phát triển quyền lực và sức ảnh hưởng mà thôi; đương nhiên bọn họ sẽ không trao cho Ẩn Tông tất cả những thế lực quan trường mà bọn họ đang nắm giữ trong tay. Huỳnh Dương Trịnh Thị chỉ tiến cử Triệu Hậu Đức, Lũng Tây Lý Thị thì chỉ có Diệp Lạc Vũ.



Thẩm Mộc suy nghĩ một lát rồi nói: - Như vậy đi, ngươi kêu Diệp Lạc Vũ chuẩn bị một chuyến xe lương thực. Thời điểm này đã có một số loại cây trồng đã thu hoạch được rồi, cao giá thu mua cũng được, cao giá thu mua từ những gia đình địa chủ ở Phú Thân, Diên Châu cũng được, cho dù thế nào cũng phải gom đủ mười vạn thạch. Trước mắt giúp cho Lý Hạo bổ sung vào những chỗ bị thiếu xót, vốn dĩ đó cũng là do ta thiếu của ông ta.



Lam Kim Hải nhíu mày nói: - Diên Châu không thường lưu trữ lương thực, mười vạn thạch, trong lúc cấp bách này hắn đi đâu mà gom cho đủ?

Thẩm Mộc khẽ cười nói: - Yên tâm, hắn sẽ có cách!



Lam Kim Hải thấy vậy bèn đoán được đôi ba phần sự tình nên không hỏi thêm nữa. Thẩm Mộc cười khẩy, lắc đầu nói: - Nhị Lang à Nhị Lang, ngươi quả thật rất lợi hại, cuối cùng ngươi cũng đã buộc ta phải "Phá tường bên Đông để đắp tường bên Tây" rồi.



Thẩm Mộc lại thở dài, rồi nói với Lam Kim Hải: - Hãy cẩn thận đó, đừng để cho Hồ Nguyên Lễ nắm được điểm yếu của chúng ta. Ta đi Lạc Dương, không phải lo lắng về sự an toàn, lần này ta đi cũng chẳng có ý định sẽ đánh nhau cùng với hắn. Đối với ta và hắn mà nói, "Thất phu chi dũng" đã không còn là thứ để so sánh nữa. Ở nơi đây, chỉ có mỗi việc truyền tin thôi, qua qua lại lại cũng đã khiến ta vuột mất rất nhiều cơ hội rồi.

Lam Kim Hải gật gật đầu, lẳng lặng rút lui ra ngoài. Ánh nhìn sắc lạnh sượt qua, Thẩm Mộc lẩm bẩm một mình: - Nhị Lang, ta sẽ tới để xem xem ngươi có những thủ đoạn khéo léo như thế nào. Ngươi... đừng có để cho ta thất vọng đó!



Trong sâu thẳm ánh mắt của y ẩn chứa sự gian xảo. Ngay cả những người thân quen nhất với y cũng chưa chắc đã nhìn ra được y đang suy tính điều gì.