Say Mộng Giang Sơn

Chương 924 : Nổi giận

Ngày đăng: 21:02 18/04/20


Thành Lạc Dương đã bắt đầu cấm đi lại ban đêm, cửa thành đóng kín, trong phường u ám, cứ dân về phòng, cửa hàng đóng cửa.



Trên đường dài yên tĩnh, duy chỉ có một người một ngựa, lẻ loi mà đi.



Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa, thân người vẫn cao ngất, chỉ là đôi mắt lộ ra sự ảm đảm, tay hắn nới lỏng dây cương, thật ra căn bản không để ý tới hướng mà tuấn mã đi, người cũ quen đường, đang đi hướng về nhà.



Mơ hồ có chút tiếng trúc theo gió bay tới, bên trong tường phường là một nhà lầu cao ngất, lúc này cấm đi lại ban đêm, toàn thành lạnh lẽo, duy chỉ có nơi này, không những không đóng cửa, hơn nữa đèn lồng trên cao, ti trúc mềm mại, cửa sổ rộng mở, màn che bồng bềnh, một mảnh hương đất mềm mại.



Nơi này là Ôn Nhu phường, nơi tập hợp của mỹ nhân, nơi ca múa thoát y, lúc này, chính là lúc thanh lâu câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) bắt đầu buôn bán, cảnh xuân rạng rỡ.



- Đứng lại! Giờ cấm đi lại người nào còn dám đi lại trên đường.



Một tiếng gào to truyền tới từ góc phố, một đám tuần tra, cản trước ngựa của Dương Phàm. Con ngựa kia vừa thấy có người cản phía trước, liền tự động dừng lại, Duonwg Phàm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn quét qua bọn họ, thần sắc ảm đạm, không nói một lời.



- Ôi, hóa ra là Trung Võ tướng quân à.



Trong Kim ngô vệ có một người cao tới lồng đèn, thấy dáng vẻ của Dương Phàm, không kìm nổi mà vui vẻ nói.



Người này là Đinh Thắng Kim ngô vệ đang đi tuần phố, từng đánh nhau với người của Thiên Kỵ vệ. Kim Ngô vệ và Thiên Kỵ vệ trở mặt, trải qua ác đấu, Dương Phàm từng mang người tới dẹp, xông vào doanh địa của Kim Ngô vệ, nên Đinh Thắng đương nhiên nhận ra hắn. Hiện giờ vừa thấy Dương Phàm phạm vào tay hắn, Đinh Thắng mừng rỡ vô cùng.



Lúc này đèn hoa mới lên, kinh doanh trong thanh lâu còn chưa phải lúc náo nhiệt nhất. Rất nhiều cô gái đều đang đứng trên đầu lan can, lười biếng ngắm cảnh phố, thực sự không có gì đáng xem, chỉ là việc họ làm là kinh doanh ban đêm. Ban ngày khó được nghỉ ngơi, cũng theo đó vừa có thể đợi khách vừa có thể thả gió.



Kim Ngô vệ dưới phường ngăn khách, lập tức thu hút ánh mắt của bọn họ, các tỷ muội xinh đẹp nhìn người đàn ông trên ngựa áo quần màu xanh, dáng người tuấn tú, các chị em liền phe phẩy chiếc quạt lên mà nói:



- Quân gia, người ta chỉ về muộn một chút thôi, để hắn đi đi.



Cũng có cô gái đôi mắt quyến rũ nhìn ra:



- Quả là một người tuấn tú, bằng không chàng đừng có đi được, hãy trèo lên tường đi, bổn cô nương bảo đảm hầu hạ chàng thoải mái.



Tòa thanh lâu này, mái cong đầu củng, cột xà được chạm khắc. Các cô gái đứng trên lan can lại là búi tóc. Quần áo che đậy một nửa, ai cũng xinh đẹp, thật là khiến người ta hoa mắt, có binh sĩ của Kim Ngô vệ ngẩng đầu, liền nhìn thấy “bánh bao trắng sơn đông” phập phồng, không khỏi nuốt nước miếng.
Một tiếng quát lớn ở ngoài tường phường, âm thanh như thể vang bên tai Võ Ý Tông, khiến cơ thể Võ Y Tông chấn động mà khẽ run lên, liền thấy Dương Phàm nhảy dựng lên, một bước đạp qua tường phường, nhảy qua cái tường cao hai trượng, cả người liền giống như con khỉ bay lên không trung.



Thân hình Dương Phàm vừa rơi, mũi chân đá trên đầu tường, giống như là kền kền đánh tới đầu Võ Ý Tông, giữa không trung một chưởng đánh vào mặt Võ ý Tông. Võ Ý Tông chỉ thấy một tiếng hét nắm tay to bằng cái bát xé gió lao tới, chỉ giật mình há hốc mồm trợn mắt.



Tuy nói hai bên bất hòa, nhưng y dù sao cũng là quận vương Hà Nội, Dương Phàm tuy dám tranh cãi với y, nhưng vẫn biết chừng mực, cho dù lần trước Dương Phàm xông vào doanh cứu người, cũng chỉ là cướp người mà đi, không dám động tới y, nhưng hôm nay…



Y không chút hoài nghi một chưởng này của Dương Phàm có thể đánh trúng, đầu của y lập tức biến thành quả hồng mục nát. Võ Y Tông tuy vô năng, dù sao cũng là người cầm binh, thân thủ vẫn linh hoạt, mắt thấy thiết quyền đánh tới, liền tỉnh ngộ lại, hú lên một tiếng, song chưởng dùng sức, liền ôm lấy hai mỹ nhân đẫy đà ra trước mặt.



Dương Phàm tuy khí hỏa công tâm, tâm linh vẫn rất trấn tĩnh, không muốn làm thương, mắt thấy không kịp thu chưởng, cánh tay vội rẽ đi, thiết quyền đấm vào khung cửa sổ, chỉ nghe ầm một tiếng, nửa thanh cửa sổ bị đánh trúng dập nát, gạch đá vỡ vụn tung bay, rèm cửa sổ không trụ được, liền bay xuống lầu.



Dương Phàm một đầu tiến vào lầu, quẳng Võ Y Tông và hai cô gái sang một bên, bốn người cùng ngã nhào trên mặt đất nhưng không ai bị thương, chỉ là hai cô nàng kia bị kinh hãi, thét lên không ngừng. Võ Ý Tông vừa lăn vừa bò ra hai bước, chật vật bò lên, mãnh liệt quát:



- Dương Phàm, ngươi dám làm nhục bổn vương?



Dương Phàm gầm lên một tiếng, nhảy mạnh lên, giống như là một con mãnh hổ tức giận, lại là một chưởng đi ra, Võ Ý Tông cúi đầu thấp, chuyển động linh hoạt dưới bàn, đột nhiên quay người rất nhanh, nhanh chân chạy ra ngoài, xông ra khỏi phòng còn không quên thuận tay đóng cửa lại.



Dương Phàm giống như một trận cuồng phong cuốn qua, Thái Thường Khanh vương Trình Hạo, Đại Ti Nông Đường TIểu Hiểu, Hộ Bộ Thị lang Cừu Linh Chi, Thiên Ngưu vệ tướng quân Giang Trì Uyên ai cũng ngơ người đứng yên một chỗ, tay áo bị cơ thể nhanh nhạy của Dương PHàm làm cho đồng loạt hướng ra cửa sổ.



Dương Phàm một quyền đuổi tới, khó khăn đánh trên cửa, một cánh cửa rắn chắc lập tức bị vỡ vụn, vụn gỗ bay tứ tung, Dương Phàm phá cửa mà ra, lớn tiếng rít gào nói:



- Chó chuột nhắt! Chạy đi đâu.



�u, lách qua cây.



Bài hát theo tiếng đàn mà cất lên, tiếng đàn thường thường, tiếng đàn khe khẽ, cũng đủ để khiến người ta rơi lệ.



Chữ “Bi” nói ra, dư âm chưa hết, tiếng đàn chợt làm lưỡi mác, chỉ leng keng một tiếng, danh cầm “Lục khỉ” truyền thế một thời, liền vỡ tan dưới tay Dưong Phàm.



Lò hương trước phần mộ, hương khói lượn lờ, dường như là y nhân biến thành, dịu dàng lượn lờ bên cạnh người đánh đàn, thật lâu không đành lòng rời đi...