Say Mộng Giang Sơn
Chương 925 : Ai khi dễ ai
Ngày đăng: 21:02 18/04/20
Dương Phàm phá cửa lao ra, bên ngoài là đại sảnh của thanh lâu. Hắn đặt chân ở một đầu hành lang dài, trên đỉnh hành lang treo một đèn lồng màu đỏ thẫm, hai bên hành lang uốn lượn xuống phía dưới chính là đại sảnh lầu một, trên đỉnh sảnh đường có treo các loại đèn bên ngoài được bọc bằng lụa màu đỏ được vẽ đủ loại hoa văn, chiếu toàn bộ đại sảnh sáng rực rỡ.
Hai bên chái nhà của đại sảnh còn một vài bàn lẻ tẻ, nam nhân ngồi ở đó phần lớn là “Khai bàn tử” đấy, tức là không ở lại thanh lâu qua đêm mà cũng không tìm nữ nhân thị tẩm, chỉ là cùng bạn tri giao tới đây uống rượu, tìm một vài cô nương đến để tiếp rượu trò chuyện mà không muốn vào nhã gian giành cho khách.
Võ Ý Tông từ trong nhã gian giống như con chuột nhanh như chớp chạy xuống lầu bỏ chạy. Khi Dương Phàm đánh một quyền nát cửa phòng dĩ nhiên đã kinh động đến khách làng chơi tại sảnh đường, tiếp theo việc hắn phá cửa là một tiếng rống to của hắn lọt vào tai làm cho toàn bộ nam nữ đang ở đại sảnh như bị trúng định thân pháp sững ra ở đó ngạc nhiên nhìn Dương Phàm.
Một tiểu nhị chạy ra sảnh đường, hông đeo tạp dề, khăn vắt trên vai, tay đưa về phía trước, trên tay bưng bê đĩa thức ăn, một chân đang nhấc lên, còn vẫn đang duy trì động tác bước lên bậc thang.
Dưới lầu bên trái một chiếc bàn sau tấm bình phong, một nữ tử kiều mỵ tay bám vào nam nhân bên cạnh, miệng nhỏ nhắn đang chu lên chuẩn bị “môi chạm môi”, lúc này đang kinh ngạc nhìn lên lầu, vẻ mặt như tê liệt, rượu nước từ miệng ồ ạt chảy ra.
Có một vị khách uống rượu, đang đứng ở đó cầm bầu rượu rót cho bạn cùng bạn, lúc này ngước lên nhìn lên trên lầu, rượu nước kia đã rót đầy lâu rồi, tràn cả ra mặt bàn mà gã vẫn còn chưa tỉnh.
Mụ tú bà năm bắt Lan Hoa Chỉ, cầm chiếc khăn nhỏ, đang cùng hai vị khách áo mũ chỉnh tề bước vào đại sảnh, lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm đứng lại, nhìn thấy vụn gỗ bay tứ tung, Dương Phàm đang nổi giận điên cuồng như con sư tử lao tới.
Sự an tĩnh trong nháy mắt ngay sau đó là một mảnh hỗn loạn.
Võ Ý Tông hoảng sợ chạy xuống lầu thì đụng vào tiểu nhị đang bước lên lầu, tiểu nhị lăn lông lốc xuống bậc thang, đầu đụng vào dưới váy một cô nương, cô nương kia nhấc váy hét ầm lên, giày đá loạn xạ giẫm lung tung, giống như là có con chuột chui ở dưới váy mình vậy.
Lúc tiểu nhị lăn xuống, chén đĩa trên tay lập tức rơi lăn xuống lầu, vừa lúc đập vào một vị khách làng chơi đang vô cùng mỹ mãn ôm tiểu mỹ nhân từ trong phòng chui ra, vị khách làng chơi hú lên một tiếng quái dị, vội vàng nhảy dựng lên, tay vung lên đụng trúng vào một tiểu nhị khác, trong tay tiểu nhị này cầm siêu nước nóng khẽ nghiêng một cái, nước bỏng liền đổ ra ngoài.
Nước sôi bắn tung tóe lên người tiên sinh tính toán phía sau quầy, lão tiên sinh đau quá rú lên thất thanh, hai tay vẩy cuồng loạn, làm “Hoa bài” treo trên đỉnh đầu cũng rối loạn theo, cô nương thanh lâu người nào cũng có một hoa danh, đều viết trên tấm biển, ai đang có khách, tấm biển sẽ lật qua, cú va chạm này đã làm toàn bộ hỗn loạn rồi.
Toàn bộ đại sảnh đều hỗn loạn thành một mớ.
Dương Phàm vừa thấy Võ Ý Tông trốn xuống lầu, vội vàng thả người nhảy từ trên lầu nhảy xuống, giữa không trung bắt lấy một dây thừng dài xuyên qua chuỗi đèn lồng đỏ, trong tiếng kêu kinh hãi của khách ở sảnh đường bay về phía trước, phi thân dừng ở cửa đại sảnh.
- Ừ, các nàng đi nghỉ trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút.
Tiểu Man gật gật đầu, chuyển ánh mắt lo lắng về phía A Nô, hai người lặng lẽ trở vào trong. Tuy các nàng lo lắng, biết nam nhân của mình có tâm sự, đôi khi đều dằn nó xuống tận đáy lòng không muốn nói cho người khác biết, cũng không muốn nghe người khác nói gì.
Dương Phàm thở dài, thấy lão quản sự còn đứng ở cửa, liền nói:
- Lấy bình rượu trắng mang đến thư phòng.
Lão quản gia cũng nhìn ra tâm trạng a Lang không tốt, cũng không biết khuyên bảo thế nào, nghe vậy khẩn trương đáp ứng, vội vàng đi.
Rượu uống lúc lòng đang đau, rất dễ say. Vốn hắn có tửu lương không tệ, nhưng vừa mới uống mấy chén vào bụng đã thấy hỗn loạn rồi. Gây hỗn loạn trong phường Ôn Nhu một trận, khiến tâm trạng của hắn khá hơn một chút, nhưng về đến nhà, sự yên tĩnh này khiến hắn tâm loạn như ma, nghẹt thở vô cùng.
Dương Phàm cầm bầu rượu lảo đảo đi ra khỏi thư phòng, bồi hồi đi lại trong sân.
Ánh trắng như sương lặng lẽ chiếu xuống sân, đình đài lầu các, hành lang dài giá mây, hòn giả sơn ao hồ...
Trong bóng đêm thỉnh thoảng bóng người chợt lóe lên, không biết từ chỗ nào lại đột ngột đi ra một bóng người, đợi người nọ thấy rõ bóng lẻ loi độc hành kia là Dương Phàm bèn nới lỏng chuôi kiếm, lại lặng lẽ ẩn vào bóng đêm.
Rượu là rượu trắng, được nấu lên, men rượu còn dùng thảo dược, mùi rượu vô cùng cay nồng, bước đi vài bước, hớp một ngụm rượu, rượu vào cổ họng, liền hóa thành luồng lửa nóng, nhưng dù có nóng như lửa cũng không xua tan đi được cảm giác tịch liêu vắng lạnh này.
Dương Phàm bước đi chầm chậm đến đầu cầu, dựa vào lan can, đứng nhìn lên ánh trăng sáng tỏ trên không trung, ngẩn người nhìn rất lâu, ánh mắt từ từ hạ xuống, khi nhìn qua một mái cong góc lầu, thấy mép Để trên lầu kia thì khẽ ngẩn ra.
(Để: Tục gọi các dinh các phủ của các vương hầu là để. )