Say Mộng Giang Sơn
Chương 930 : Giáp mặt
Ngày đăng: 21:02 18/04/20
Cổ Trúc Đình đỏ mặt đứng ở trước cửa phòng của Dương Phàm, trong lòng mãi băn khoăn có nên đi vào hay không, trong đầu vẫn còn loạn rừng rực về những lời a Nô vừa nói. Hai tiểu tỳ áo xanh bên cạnh rất tò mò nhìn nàng, cũng đã đi theo tới bên nàng, nhưng nàng cũng làm như không thấy.
Vốn nàng sợ gặp phải người khác vì sợ bị người ta nói xấu, nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều nhận định giữa nàng và Dương Phàm dường như đã xảy ra chuyện gì đó, cha nàng cũng nghĩ vậy, mà mẹ nàng cũng nghĩ vậy, mấy ca ca chẳng có nội tâm của nàng cũng nghĩ vậy, vốn tưởng rằng đám nha hoàn bà tử trong Dương phủ chỉ là nói huyên thuyên sau lưng nàng, giờ thì hay rồi, ngay cả A Nô cũng nói rõ ràng ở trước mặt nàng là phải nhận cô ấy là tỷ tỷ.
Đã như vậy rồi, còn gì để chạy trốn hay sao? Bọ chét không sợ cắn thêm, lợn chết không sợ bỏng nước, khoản nợ lớn hơn cũng không lo...nhưng...nhưng vừa đến trước cửa phòng Dương Phàm thì sao nàng lại khiếp đảm như vậy chứ?
- Vì sao A Nô lại nói vậy? Có phải là A Lang nói gì với cô ấy không? Nhưng A Lang...A Lang thật sự thích mình sao?
Cổ Trúc Đình nghĩ thầm, có chút không dám tin, lại có chút vừa mừng vừa sợ.
- Khụ, ai ở bên ngoài đó?
Trong phòng bỗng có tiếng của Dương Phàm vọng ra, Cổ Trúc Đình giật mình, bất chấp nghĩ nhiều, bước vào:
- A Lang!
Cổ Trúc Đình vừa đứng vào trong phòng, thân hình khựng lại, hai chân không thể khống chế được run lên, tim đập thình thịch, thình thịch...
- Cổ cô nương tới rồi, ngươi ngồi đi.
Dương Phàm mỉm cười chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, Cổ Trúc Đình đứng im không nhúc nhích, hai đùi còn đang run rẩy. Dương Phàm khó khăn muốn ngồi dậy, lúc này mới cố gắng chỉ huy hai cái đùi đi qua, ngồi xuống bên mép giường.
Dương Phàm nằm ở trên giường, hai tay giao nhau trước ngực, trầm ngâm sau một lúc lâu, hình như có điều muốn nói nhưng bộ dạng như không tiện mở miệng.
Cổ Trúc Đình thấy vậy, tim càng đập loạn hơn, nàng vừa muốn nghe lại sợ nghe, thân mình như trước vẫn duy trì tư thế ngồi, nhưng mông dần dần nâng lên, ngồi ở trên ghế nhưng bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ chạy, dáng vẻ này không hề giống một nữ trung hào kiệt mười ba tuổi đã mai phục trong nguy hiểm trung trùng lấy được đầu của đô đốc đại soái một phương.
- Đêm hôm đó...ta có khóc không?
Cổ Trúc Đình nghe thế ngẩn người, không thể ngờ được Dương Phàm do dự nửa ngày lại hỏi câu này, nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của hắn, nàng đột nhiên bừng tỉnh đầu óc nhanh nhạy lắc đầu nói:
- Không, a Lang chỉ uống rượu thôi.
Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương nói:
- Ta cũng nghĩ thế, ta cũng nghỉ thế...mà...ta không nói mê sảng chứ?
Thôi Lâm xuất thân nhà quyền quý, đến đâu mà vừa báo danh hiệu, chủ nhân người ta đều vội vàng tiếp đón, đây là lần đầu tiên bị một hạ nhân quý phủ người ta quát như thế, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nói:
- Dương Phàm không chịu hả? Giỏi giỏi giỏi lắm, hết thảy hậu quả ngươi bảo hắn tự gánh vác đi.
Thôi Lâm dứt lời xoay người bỏ đi, lại bị Thẩm Mộc kéo lại, cười dài gọi biểu tự của gã:
- Bá Nho bớt giận.
Thẩm Mộc quay sang nói với Mạc Huyền Hi:
- Tôn chủ nhân có bệnh trong người, chúng ta đúng là tới không khéo rồi, chỉ có điều sự việc quan hệ trọng đại, tiểu huynh đệ, ngươi có lòng hộ vệ gia chủ cố nhiên rất đáng khen, chuyện này cũng không phải ngươi có thể làm chủ được đấy. Ngươi đi thông bẩm một tiếng, nói Thẩm Mộc tới chơi, nếu thật sự tôn chủ nhân không gặp, Thẩm mỗ lập tức đi ngay, tuyệt không cho ngươi khó xử.
Sắc mặt Mạc Huyền Phi lập tức ôn hòa, nhìn nhìn y, lại nhìn Thôi Lâm, gật đầu nói:
- Ngươi nói chuyện thông tình đạt lý, được, ta đây đi một chuyến, các ngươi đợi chút đi!
Mạc Huyền Phi lộn người chạy vào hậu trạch, Thôi Lâm thở hồng hộc nói:
- Buồn cười, rõ ràng là hắn nói muốn gặp ngươi thương lượng, giờ lại mượn cớ ốm không gặp.
Thẩm Mộc đảo mắt, thản nhiên nói:
- Bá Nho không cần để ý, theo ta thấy, Nhị Lang chỉ sợ là thật sự bị bệnh.
Thôi Lâm trừng mắt nhìn y nói:
- Cái cớ này mà ngươi cũng tin?
Thẩm Mộc khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu là tìm cớ, tên gác cửa này cứ nói vài câu hay ho trực tiếp đuổi người là được, ngươi cho là hắn có can đảm quay lại báo tin hay sao?
Thôi Lâm cả kinh, trong lòng thầm nghĩ: “Khó trách hắn có thành tựu ngày hôm nay, chỉ với bản lĩnh quan sát tỉ mỉ này, ta cũng không bằng hắn.”
Ngay lập tức, ý kiêu căng cũng đã giảm đi.