Say Mộng Giang Sơn
Chương 931 : Vương gặp Vương
Ngày đăng: 21:02 18/04/20
Trong phòng, Dương Phàm thử muốn ngồi dậy nhưng chung quy vẫn cảm giác mệt mỏi, không khỏi cười khổ lắc đầu nói:
- Thật sự là hảo hán cũng sợ bệnh đến, Cổ cô nương, cô đến đỡ ta một chút.
- Vâng!
Cổ Trúc Đình khẩn trương đứng lên, hết sức cẩn thận đỡ Dương Phàm lên, dùng đệm dày lót sau lưng hắn, vừa thấy ánh mắt hắn nhìn, lập tức hiểu ý cầm chén nước trên bàn, nhìn Dương Phàm uống nước, trong lòng của nàng ngọt ngào đấy.
- Cổ cô nương...
- Dạ...
Dương Phàm dừng một chút, đột nhiên không kìm nổi cười, nói:
- Gọi như vậy có chút xa cách rồi, sau này ta gọi nàng là Tiểu Đình được không?
Cổ Trúc Đình đỏ mặt nhìn chằm chằm mũi chân của mình xấu hổ nói:
- Khi còn nhỏ, cha mẹ hay gọi ta như vậy...
Dương Phàm gãi đầu nói:
- Gọi như vậy không thích hợp sao? Vậy...vậy ta gọi là Trúc Đình được không?
- Không không không, Tiểu Đình rất hay, gọi Tiểu Đình là được.
Trúc Đình ở trước mặt Dương Phàm có hai khối tâm bệnh lớn nhất, một là thân phận hèn mọn của nàng, một là thân phận nữ tử giang hồ, không dễ dàng được người ta thừa nhận, huống chi nàng vốn là một nô tịch hèn mọn, còn không bằng một dân chúng lương dân. Mà cái khác, chính là nàng hơn Dương Phàm mấy tuổi đấy.
Hiện giờ lúc này tuy rằng là thời đại nữ hoàng đế đương quyền, nhưng chân chính có thể ngồi cùng nam nhân trò chuyện cũng chỉ là một số ít nữ nhân có thân phận cao quý nắm quyền, toàn bộ thiên hạ vẫn là nghiêm khắc chế độ nam tôn nữ ti.
Mấy thứ này thể hiện trong chính trị, tỷ như ngoài cung vua, không có nữ quan. Thể hiện trên pháp luật, ví dụ phàm vợ đánh chồng tội một năm, chồng đánh vợ giảm hai cấp. Cao thấp đều là như thế cả, xem là hiểu ngay. Còn thể hiện trên sinh hoạt, quy củ quý tiện tôn ti thể hiện từng ly từng tí càng nhiều hơn. Ví dụ như thê tử tuyệt đối không thể đi trước trượng phu, thậm chí không thể sóng vai cùng đi; ví dụ như khi ngủ nam nhân phải ngủ trên giường, nữ nhân tuyệt đối không được vượt qua người hắn, muốn đi qua, cần phải bò qua từ dưới chân; ví dụ như nam nhân rất ít lấy nữ nhân cao hơn mình làm vợ, cho dù nữ nhân này có đẹp đến mấy; còn có nữ nhân lớn tuổi hơn nam nhân mấy tuổi, thời đại này là kiêng kị rất lớn.
Tam tỷ nhi đứng lại khom người ở bên ngoài cửa để Cổ Trúc Đình dẫn hai người tiến vào trong. Hiện giờ Dương Phàm vẫn không thể sánh bằng Vương hầu, lại càng không có căn cơ sâu bằng thế gia, nhưng dù sao thân phận và địa vị đã khác xa lúc trước, khí thế của Dương phủ cũng hết sức sâm nghiêm. Bên trong và bên ngoài được ngăn cách bởi bức mười hai tấm bình phong hoa điểu bát giác của, vừa đi vào, đập vào mắt là màn chướng màu cam khẽ rủ che một giường bằng gỗ lim hoa văn chạm trổ tinh xảo, bên giường có đặt một chiếc bàn trang điểm cũng bằng chất liệu và được chạm trổ tinh tế như thế, trên bàn trang điểm đặt một chiếc gương đồng hình thoi.
Ngoài những thứ này ra thì không còn vật gì khác, ánh mặt trời chiếu vào ánh lên một màu hổ phách, trang sức châu báu, son phấn bột đều đặt trong hộp kéo trước mặt, Thẩm Mộc chỉ liếc nhìn là biết đây là hộp trang điểm có cơ quan, chỉ cần nhấn nút một cái là ngăn kéo tự động mở ra, đây là một loại bàn trang điểm thịnh hành trong nhà quyền quý hiện nay.
Bên giường còn có mấy chiếc bàn, trên là bình sứ hoa nhỏ có cắm mấy bông hoa, bên bình hoa có đặt một khay đựng chén canh, bát thuốc.
Thẩm Mộc và Thôi Lâm cùng nhìn về phía giường, Dương Phàm dựa lưng vào đệm dày, đang mỉm cười nhìn họ, tuy rằng hiện tại khí sắc của hắn đã khá lên nhiều, nhưng dù sao vẫn kém so với lúc bình thường, Thôi Lâm và Thẩm Mộc nhìn là biết hắn không phải cố ý giả bộ bị bệnh, thật sự là hắn bị ốm, hơn nữa còn vô cùng nặng.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Nhị vị mau ngồi, Dương mỗ có bệnh trong người, không thể đón từ xa, xin thứ tội.
Thôi Lâm kinh ngạc hỏi:
- Mấy ngày trước ta tới đây, Dương huynh vẫn còn tốt đẹp đấy, sao lại đổ bệnh như thế chứ?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Sinh lão bệnh tử, từ trước đến nay đều không do con người đấy, vì sao sinh bệnh, ta cũng không thể nói rõ được.
Cổ Trúc Đình nghe xong khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên, chột dạ mang đôn gấm cho hai người ngồi, rồi lại nghiêng người để khỏi ngăn tầm nhìn của Dương Phàm, dùng đôi tay ngọc thon dài nhanh nhẹn buộc tấm rèm lên, sau đó khẽ lui đến đầu giường, như là một tiểu thê tử biết vâng lời, không lui ra ngoài.
Thẩm Mộc hơi có vẻ bất ngờ liếc nàng một cái, lập tức liền hiểu, lúc này mới nhìn Dương Phàm, cười nói:
- Từ lúc ta từ biệt Nhị Lang tới nay đã ba năm rồi, vẫn còn nhớ lúc đó Nhị Lang vẫn là Trung Nhất Lang tướng Võ Lâm Vệ, không ngờ xa cách ba năm, Nhị Lang lại có biến hóa lớn đến vậy.
Vi huynh ở Tân La cũng nghe nói Nhị Lang làm rất nhiều việc oanh oanh liệt liệt, lấy sức một mình đấu đổ một đám ác quan Ngự Sử Đài, trấn an Chư man lục đạo Nam Cương, tập kích tiêu diệt Khiết Đan, bình định loạn Hà Bắc, thao túng tổng tuyển cử quan lại, bảo vệ Lư Lăng hồi kinh, hiện giờ lại quấy Quan Nội Đạo nổi lên mưa gió máu tanh.
Ha hả, lại liên tưởng đến trước đây Nhị Lang khéo léo ly gián Thổ Phiên Vương Tướng, trí lui mười vạn đại quân Đột Quyết, đủ loại việc như thế làm người ta vỗ tay tán thưởng. Hiện giờ, Nhị Lang ở trong triều đã làm chức Trung Võ Đại tướng quân bậc tứ phẩm, không những cầm quyền, còn là Tông Chủ Hiển Tông Thừa tự đường, thật sự là đáng mừng!