Say Mộng Giang Sơn

Chương 932 : Long huynh Hổ đệ

Ngày đăng: 21:02 18/04/20


Dương Phàm mỉm cười nói:



- Ha ha, tiểu đệ làm chủ của Hiển tông này, thật ra chỉ là vì cơ duyên trùng hợp. Đối với Thẩm huynh mà nói, có lẽ là đáng mừng, lời ấy thật sao?



Thẩm Mộc trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt thành thật nói:



- Thật, lời của Thẩm mỗ đều là tâm huyết, tuyệt không có chút giả dối.



Dương Phàm nhìn y rất lâu, khẽ gật đầu nói:



- Ba năm nay, Thẩm huynh cũng không phải là ở Tân La rồi, nếu lời ta nói không sai, Thẩm huynh hẳn đã về một năm rồi, đáng tiếc tin tức bế tắc tiểu đệ hoàn toàn không biết gì, nếu không, nghe Thẩm huynh từ xa trở về, tiểu đệ cũng sẽ cảm thấy đáng mừng. Bây giờ thì sao..., tiểu đệ cơ thể suy yếu, làm phiền Thẩm huynh tới nhà thăm, thật là tiếc nuối.



Hai người vừa gặp mặt đã giương thương múa kiếm, Thôi Lâm nghe như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, gã khi thì nháy mắt với Thẩm Mộc hai lần, lúc thì liếc nhìn Dương Phàm, sợ rằng người đứng đầu của hai tông Ẩn - Hiển một lời không hợp sẽ lao vào ẩu đả nhau.



Hôm nay gã tới, tuy là dại diện cho thế gia, là người điều đình của hai tông Ẩn Hiển, nhưng thân phận cũng như kinh nghiệm lý lịch của gã cũng không đủ, quyền bính lại không nặng bằng hai người, chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở và trấn an, nếu trực tiếp đảm đương làm trọng tài, y không đủ tư cách, trừ phi gia chủ của bảy đại thế gia ra mặt.



Nghe lời của Dương Phàm nói vậy, Thẩm Mộc thở dài một cái, nói:



- Nhị lang e là trong lòng oán ta nhiều, ta biết, với giao tình của ta và ngươi, vừa về đến, vi huynh nên tới thăm ngươi, nhị lang làm chủ của Hiển tông, thậm chí dựa vào quan hệ hai tông Ẩn Hiển, vi huynh càng nên nghiên cứu thảo luận với Nhị Lang nhiều hơn, nhưng, người ở giang hồ, thân bất do kỷ à.



Dương Phàm cũng thở dài, đầy sự đồng cảm gật đầu:



- Đúng vậy, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, tiểu đệ lúc đầu còn không thể hiểu rõ với câu này, đến giờ làm tông chủ Hiển tông này, mới hiểu được đạo lý chính đáng của nó, có lúc thật không thể do sự yêu ghét của bản thân. Cho nên, tiểu đệ rất hiểu nỗi khổ tâm của Thẩm huynh, cũng không thể oán trách.



Thẩm Mộc nhìn Dương Phàm, như cười như không nói:



- Lời này của Nhị Lang là thật sao?



Dương Phàm trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt thành thật nói:



- Thật, đây là lời tâm huyết của Dương mỗ, tuyệt không có nửa lời giả dối.




Hắn nheo mắt nhìn Thôi Lâm, nói:



- Đầu gà và đuôi phượng, nếu là Bá Nho, sẽ chọn cái nào?



Thôi Lâm không biết tại sao hắn lại đưa ra câu hỏi này, ngẩn người ra, mới suy tư nói:



- Đành phải xem hậu nhân thế nào tự mình làm chủ, nên...chọn đầu gà.



Dương Phàm lắc đầu, nói:



- Ta lại cho rằng, nên chọn đuôi phượng.



Thôi Lâm ngạc nhiên nói:



- Nhị lang có cao kiến gì?



Dương Phàm nói:



- Chọn đầu gà, thực ra có thể lập tức trở nên nổi bật, nhưng tầm nhìn của ngươi mãi chỉ có thể xa như vậy, địa vị cũng chỉ cao như vậy, gà mãi là gà, bay cao nhất chẳng qua chỉ đứng trên đống củi. Nhưng phượng thì sao, cánh phượng lượn chín tầng mây, thiên địa rộng lớn biết bao, nếu muốn có thành tựu lớn, mưu lớn lâu dài, cho dù đành là đuôi phượng, so với đầu gà vẫn cao hơn gấp trăm ngàn lần.



Thôi Lâm mơ hồ hiểu được ý của Dương PHàm, thử thăm dò hỏi:



- Ý của nhị lang là?



Dương Phàm nói:



- Hiển tông ta không những đạt được lợi ích tiên thiên, hơn nữa trên quan trường Hiển tông ta rõ ràng chiếm ưu thế lớn. Các thế gia trưởng giả cho dù là muốn để gia tộc kế thừa ngàn năm vạn năm mà không đổ, còn muốn để các con cháu trở nên nổi bật thăng chức nhanh, lại hoặc là kinh doanh nông thương, nếu trongquan trường có người chiếu ứng, tác dụng của nó lớn thế nào, nghĩ là biết.



Hơn nữa, cục diện hiện nay, Hiển tông ta rõ ràng là chiếm thế chủ động, nếu chúng ta trợ giúp, thúc đẩy triều đình tiếp tục tra xét, Ẩn tông trên quan trường một chút căn cơ bạc nhược cũng không còn chút nào. Lúc này, Thẩm huynh còn dám đưa ra yêu cầu như vậy, ta thật rất khâm phục huynh, khâm phục tầm nhìn hạn hẹp của huynh