Say Mộng Giang Sơn

Chương 934 : Thông Thiên cung

Ngày đăng: 21:02 18/04/20


Cổ Trúc Đình vội vàng tiến lên, đỡ Dương Phàm từ trên giường dậy. Nằm ba ngày, dù là thân mình của hắn rắn chắc thì lúc đi lại cũng vẫn có chút choáng váng đầu óc, cả người khẽ nghiêng một cái, bả vai liền chạm vào một nơi mềm mại đàn hồi vô cùng. Hai má Cổ Trúc Đình đỏ lên nhưng lại làm như không biết, giữ chặt lấy hắn, sợ hắn ngã mất.



Ánh mắt của Dương Phàm vừa mới nhìn về phía áo mũ giắt bên giường, Cổ Trúc Đình liền tâm lĩnh thần hội, nàng cẩn thận buông hắn ra, sau khi tin rằng hắn có thể đứng vững mới đi lấy áo mũ, dịu dàng hầu hạ mặc cho hắn. Giữa Cổ Trúc Đình và Tiểu Man và a Nô khác nhau đấy, trong xương cốt, nàng truyền thống hơn hai cô gái kia, cho nên một khi đã nhận định chung thân thì cũng đặc biệt phục tùng vô điều kiện.



Nhưng phương diện này cố nhiên có nguyên nhân tính cách của nàng, đừng thấy nàng từ mười ba tuổi đã đi lại trên giang hồ, lấy đầu Đại tướng đô đốc một phương nơi biên cương với thủ đoạn cao minh, nếu không phải yêu người đàn ông này, mà hắn cũng trân trọng nàng, thì nàng sao lại không cam tâm tình nguyện làm một nữ nhân phục tùng hắn như vậy chứ.



- Quý trọng...



Nghĩ đến từ này, Dương Phàm có khoảnh khắc thất thần, Ninh Kha qua đời, đã tạo nên nỗi đau thương rất lớn trong tâm hồn hắn, hiện tại hắn đã hiểu một đạo lý, chính là không bao giờ...khiến những điều trân quý trở thành nỗi hối hận và thương tâm sâu sắc nữa.



- A Lang và Ẩn tông cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị, vậy là đã có thể nhàn nhã rồi.



Cổ Trúc Đình quỳ một chân trên đất, ngồi xổm ở trước mặt Dương Phàm, vừa tỉ mỉ sửa sang ống tay áo bào của hắn, vừa vui vẻ nói.



- Đạt thành hiệp nghị, có thể nhẹ nhàng rồi hả?



Dương Phàm bị câu nói khờ dại này làm cho bật cười, hắn nhẹ nhàng đỡ đầu vai mượt mà của Cổ Trúc Đình, nàng liền ngoan ngoãn đứng lên.



Bởi vì mặt đối mặt đứng gần quá, nàng thẹn thùng cúi đầu, chiếc cổ trắng nõn hơi cúi xuống giống như cổ thiên nga khẽ rỉa cánh, một màu đỏ ửng lan đến hai má thơm tho của nàng, bộ ngực sữa cao ngất ưỡn lên giống như đôi quả đào mật, nhẹ nhàng gật trong gió, quả đào đã chín rồi, đang chờ chủ nhân của nó giơ tay hái đấy.



Dương Phàm không biết sao lúc trước mình lại không thấy một cô gái tốt như vậy, cũng không thấy nhu tình như nước của nàng đối với mình. Hắn khẽ vuốt chóp mũi của Cổ Trúc Đình, thân thiết nói:



- Nàng đó, hóa ra có một số việc, ta còn chưa xác định, nhưng hôm nay đã làm cho ta hiểu được một đạo lý.




Xa xa, lại có đoàn người từ trong sương mù đi tới, nhìn đến những người đó, trên mặt Chư Vương Võ thị lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc.



Đó là... Tương Vương Lý Đán và năm đứa con trai của y, còn có Thái Tử Lý Hiển và ba con trai của ông ta. Vừa nhìn thấy đội hình này, chư Vương Võ thị hiểu ngay, hôm nay hoàng đế triệu tập tất cả Vương gia của hai nhà Võ Lý. Lý Hiển có có bốn con trai, nhưng con út vừa mới sáu tuổi, chưa phong vương.



Chư Vương Lý thị khi đi đến cách chư Vương Võ thị khoảng năm sáu trượng liền dừng lại, Vương gia hai họ phân chia đứng hai bên Thông Thiên cung, giống như ở giữa có một đạo ngăn cách vô hình.



Sương mù dần dần tán đi, nhưng bức chướng vô hình ngăn cách giữa Vương gia hai họ vẫn không hề tản đi. Bên Võ thị, do hai vị Ngụy vương Võ Thừa Tự, Lương Vương Võ Tam Tư đứng ở phía trước. Võ Thừa Tự trong tay chống một cây quải trượng, cố gắng ưỡn lưng lên.



Đối đầu cũng là đứng ở bên cạnh y đấy, đứng đối diện cũng là đối đầu, chẳng sợ dù có chết rồi, y cũng không nguyện trước mặt người đối đầu mình là một ra dáng vẻ không đứng vững làm người ta chê cười, con y bị đẩy tới phía sau, đứng cùng một chỗ với nhóm quận vương.



Đối diện, là hoàng Thái Tử Lý Hiển và Tương Vương Lý Đán đứng ở phía trước, tám vị quận Vương đứng ở phía sau. Khi tiếng trống trên Thiên Môn vang lên, theo tiếng trống vang lên vang vọng, ánh mắt trời chiếu khắp nơi, sương mù nhanh chóng tiêu tan, tuy nhiên lại không xua đi được vẻ mặt lo lắng của nhóm Vương gia hai họ.



Đương nhiên, vẻ lo lắng này chỉ thể hiện trên mặt nhóm Quận Vương, còn vị Thái tử đứng trước và ba vị thân vương kia thì vẻ mặt hoàn toàn khác biệt đấy. Võ Thừa Tự bây giờ là một bộ mặt chẳng sao cả, từ ngày y xác định mình đã mất tư cách chiến đấu, y đã không muốn tranh giành rồi, mà Võ Tam Tư cũng là bộ mặt không sao cả, bởi vì y không coi bất cứ kẻ nào vào mắt.



Tương Vương Lý Đán thì vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, y nhìn không chớp mắt, khoanh tay mà đứng, không hề nhúc nhích, dường như sớm không để ý tất cả ngoại vật, mà hoàng Thái Tử Lý Hiển lại là vẻ mặt khiêm tốn bình thản tươi cười, thỉnh thoảng đụng ánh mắt với Lương Vương đối diện, ông ta sẽ còn vô cùng thân thiết mỉm cười.



- Hoàng đế giá lâm!



Một tiếng cao vút la lên, chư Vương hai nhà Võ Lý đồng loạt xoay người, Võ Tắc Thiên ngồi trên ngự liễn, do mấy chục tùy tùng, thị vệ bảo vệ xung quanh từ xa đi tới, cũng không hề có nghi trượng theo giá, đi bên cạnh bà, phân chia là hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông vạt áo bồng bềnh như ngự phong.



Đi trước Ngự liễn còn có ngự tiền Đãi Chế Thượng Quan Uyển Nhi đang mặc trang phục trang trọng, phục sức nữ quan. Bên cạnh Uyển Nhi còn có một người, khiến người khác bất ngờ đó chính là Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa cũng mặc trang phục, trang trọng trang nghiêm nhưng vẫn không mất đi vẻ kiều diễm quyến rũ, cùng với Thượng Quan Uyển Nhi uyển chuyển đi bên cạnh lại càng tôn nhau lên.