Say Mộng Giang Sơn
Chương 98 : Hoằng thập thất - tiểu biện cơ
Ngày đăng: 20:47 18/04/20
Dương Phàm và Mã Kiều trở thành hai tiểu hòa thượng chùa Bạch Mã.
Một người pháp danh Hoằng Thập Thất, một người pháp danh Hoằng Thập Bát.
Nơi này rất an toàn, cho dù thành Lạc Dương có náo loạn long trời lở đất gì thì cũng chả sợ, bởi đã có vị “đại Bồ Tát” Tiết Hoài Nghĩa trấn giữ nơi này, dù là ngưu quỷ xà thần cũng chẳng dám bén mảng tới đây.
Dương Phàm làm hoà thượng được ba ngày thì phát hiện ra nguyên nhân vì sao từ xưa đến nay có nhiều nữ nhân mà chỉ cần nàng đồng ý thì sẽ có biết bao gã đàn ông trai tráng tuấn tú xếp hàng dài để mong được trở thành khách sau màn của nàng của nàng, ấy vậy mà nàng lại chỉ một lòng muốn yêu đương vụng trộm với hòa thượng.
Ví như Từ Phi của Lương Nguyên Đế (tên thật là Tiêu Dịch, tự là Thế Thành, con thứ bảy của Lương Vũ đế Tiêu Diễn), Hoàng hậu của hoàng đế Tề Vũ Thành Đế (là vị vua thứ hai của nước Tề, tên thật là Tiêu Trách, tự Tuyên Viễn, con cả của Tề Cao đế Tiêu Đạo Thành) và thậm chí là ngay cả công chúa Cao Dương của bổn triều nữa…
Cả ngày ăn không ngồi rồi chẳng có việc gì, tinh khí thận thủy vô cùng sung túc, đám đàn ông bình thường trong thiên hạ đâu thể sánh được. Ví như Phan Xảo Vân trong Thủy Hử lúc sắp chết mắng Dương Hùng một câu: “Một đêm cùng sư huynh của ta, còn hơn mười năm ở với ngươi”.
Phan, lư, đặng, tiểu, nhàn, duy chỉ có hòa thượng có được chữ Nhàn này mà thôi.
Một ngày ba bữa, đều có người bưng thức ăn ngon dâng đến tận miệng, chẳng phải phiền muộn lo nghĩ điều gì, cũng chẳng phải vất vả cực nhọc làm việc gì. Quan văn tướng võ, sĩ tử văn nhân, thương nhân thân hào, vì công danh lợi lộc mà có trăm mối lo toan, tiểu dân thị tỉnh ngày ngày phải đổ mồ hôi sôi nước mắt vất vả lao động để kiếm lấy miếng cơm, có ai được nhàn hạ như đám hòa thượng này.
Đám hòa thượng này cả ngày chẳng có việc gì, chỉ chuyên tâm vào rèn luyện thân thể, họ không chỉ có thân thể khoẻ mạnh mà tinh lực cũng rất dồi dào. Hơn nữa bọn họ cũng chẳng phải lo toan chuyện nuôi vợ nuôi con nên có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, tinh lực tràn đầy là điều dễ hiểu, hơn nữa những hòa thượng này không tuân thủ thanh quy, lại ăn thịt uống rượu thì chẳng khác nào đã tinh tráng rồi còn tinh tráng hơn.
Dương Phàm và Mã Kiều cũng đang ăn thịt, uống rượu ở đây.
Khi họ làm phường đinh, mỗi ngày đều phải làm việc vô cùng cực khổ mà cũng chỉ kiếm được mấy đồng đủ để nuôi sống gia đình. Vào chùa này, mỗi ngày đều có người tự động đem vàng bạc dâng đến. Chả trách đám hòa thượng kia lại suốt ngày thích gây chuyện thị phi như vậy, đó là bởi bọn chúng ăn no dửng mỡ, tinh lực quá dồi dào đến mức thừa thãi, phải tìm chỗ để phát tiết.
Dương Phàm và Mã Kiều lúc này đang ở trong hậu viện chùa Bạch Mã cùng đám hoà thượng và gã giữ cửa của chùa gặm đùi dê uống rượu!
Lão Tiết đá bóng chẳng ra gì, nhưng vẫn rất mê bóng. Vì cực kì thích đá bóng nên sau khi chủ trì chùa Bạch Mã gã đã cho người xây dựng một sân bóng để những lúc nhàn rỗi thì ngồi một bên xem đám hòa thượng lưu manh này đá bóng, và thỉnh thoáng thì còn thi đấu với cả đội bóng của các nhà quý tộc nữa.
Nhưng đám hòa thượng đều là là những tên lưu manh vô lại đầu đường xó chợ, đâu có biết chơi đẹp là gì, để giành chiến thắng, chúng sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào. Kết quả là trận đấu bóng đá trở thành một trận đấu bóng bầu dục. Đám quý tộc nhà giàu nào dám tranh cãi đúng sai với Tiết Hoài Nghĩa, đành nén giận trở về, nhưng từ đó họ cũng chẳng bao giờ thèm tới đấu bóng với gã nữa. Thế là lão Tiết - một người cực kì mê bóng đành “tự tấu đàn tự thưởng thức” một mình vậy.
Giờ đã gần cuối năm, hàng năm vào dịp tết Nguyên Tiêu hoàng gia đều sẽ tổ chức cuộc thi quy mô lớn với các hạng mục thi đấu là đá cầu, đô vật, cưỡi ngựa đánh bóng để chào đón năm mới. Tiết Hoài Nghĩa vẫn nuôi ước vọng tham dự nhưng trong lòng gã cũng biết rõ đám đệ tử của mình chẳng có chút bản lĩnh gì. Bình thường tranh tài với người khác thì gã còn có thể bù lu bù loa lên, nhưng đây là một đại lễ cấp hoàng gia, đâu thể cho một đội bóng chẳng rõ lai lịch tham gia thi đấu được?
Hơn nữa, Thiên Hậu còn ngồi xem tại đó nên cũng không thể tỏ ra quá vô sỉ được. Bởi vậy nên ước muốn cũng chỉ là ước muốn mà thôi, gã căn bản không dám mơ có thể giành được thứ hạng gì trong trận đấu cấp hoàng gia này. Nhưng hôm nay, bất ngờ phát hiện ra một cầu thủ ngôi sao siêu cấp, Tiết Hoài Nghĩa mừng hơn bắt được vàng.
- Qua đây qua đây, kêu hắn đến đây. Hắn là đệ tử thân truyền của bổn gia ta đúng không? Mau gọi qua đây!!!
Tiết Hoài Nghĩa vui sướng chỉ tay về phía Dương Phàm, kêu lên.
Đúng lúc này, Lạc Dương úy Đường Túng dẫn theo rất nhiều công sai tuần bổ, hùng hùng hổ hổ xông vào chùa Bạch Mã.
Đường Túng cảm thấy rất nghi ngờ hai tên “đạo sĩ lang thang” kia nhưng chuyện này lại có sự can dự của Tiết Hoài Nghĩa nên y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vậy. trước tiên, y đã cho người giả làm khách hành hương đến tìm hiểu tin tức về hai kẻ kia. Chùa Bạch Mã tuy rằng có rất đông khách hành hương nhưng xâm nhập được vào hậu viện của các tăng nhân không phải là điều dễ dàng. Phải bỏ ra rất nhiều tâm sức và thời gian y mới xác nhận được Mã Kiều thực sự đang ở trong chùa Bạch Mã.
Cáo thị truy bắt Mã Kiều đã dán ở khắp phố lớn ngõ nhỏ, tuy rằng hắn đã cạo đầu, nhưng các công nhân đâu thể không nhận ra, liền vội vàng về bẩm báo với Đường Túng.
Việc cướp pháp trường này đã gây nên một chấn động lớn ở khắp kinh thành Lạc Dương này, Đường Túng thân làm chủ quan phụ trách bắt tội phạm, áp lực hết sức nặng nề. Y cho rằng, Tiết Hoài Nghĩa cũng là bị người ta che mắt chứ không hề cố ý bao che hung phạm. Đã đến nước này, chỉ cần giải thích rõ ràng mọi việc thì cho dù gã có ngang ngạnh đến thế nào thì cũng chẳng có lí do gì để bao che cho tội phạm cả.
Cho nên, sau khi tin tức cấp báo trở về, Đường Túng không dám chậm trễ, lập tức tới chùa Bạch Mã bắt người.