Say Mộng Giang Sơn

Chương 99 : Chuyện lớn cái rắm ấy

Ngày đăng: 20:47 18/04/20


Tiểu sa di Tri Hành thân cận bên Tiết Hoài Nghĩa liền chạy đi gọi Dương Phàm. Tiết Hoài Nghĩa vuốt vuốt cái đầu trọc của gã chờ đợi, tươi cười hớn hở.



Dương Phàm được Tri Hành đưa đến trước mặt Tiết Hoài Nghĩa. Tiết Hoài Nghĩa nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy hài lòng, không khỏi bật cười ha hả nói:



- Ừm, công phu tốt lắm! Đây là lần đầu tiên bổn phatạ gia được chiêm ngưỡng kỹ thuật bóng rất tuyệt vời đến vậy! …ngươi là…đồ đệ thứ bao nhiêu ấy nhỉ?



Dương Phàm khom người nói:



- Đệ tử là Thập thất ạ.



- Ừm, tốt, tốt!



Tiết Hoài Nghĩa hỏi han thêm Dương Phàm mấy câu, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt, không chỉ là bởi vì hắn là một cầu thủ đầy tiềm năng,gã có thể có cơ hội nở mặt nở mày trong trận bóng hoàng thất, mà còn là vì gã thực sự rất yêu thích đá bóng, trông thấy một cầu thủ ngôi sao thì tự nhiên cũng nảy sinh niềm ngưỡng mộ. Bởi vậy mà càng nhìn Dương Phàm thì càng yêu thích.



- Đệ tử chẳng qua chỉ là đá cho vui thôi, kỹ thuật bất nhã, phương trượng đại sư ngài quá khen rồi!



- Rắm! Cái gì mà bất nhã chứ? Cái bọn văn hào thi phú ấy, tự cho mình là nho nhã, phải khổ công luyện tập mới có thể thành tài. Vậy đá bóng thì có chỗ nào không giống nào? Thơ phú ấy mà, chẳng ra được cơm ăn, cũng chẳng ra được áo mặc, chả được cái tích sự quái gì cho dân cho nước cả. Âu chẳng phải cũng chỉ là thứ tiêu khiển, lấy ra để giết thì giờ hay sao. Đồ đệ không cần khiêm tốn như vậy…



Tiết Hoài Nghĩa quay đầu nhìn tiểu sa di, liếc mắt một cái, tiểu sa di kia vội vàng xun xoe nịnh hót, nói:



- Khiêm tốn quá!



Tiết Hoài Nghĩa hét lớn:



- Đúng, không việc gì phải cam chịu! Vi sư rất trọng dụng ngươi! Tri Hành, ngươi đi lấy áo cà sa của thủ tọa chùa Bạch Mã ra đây cho Thập Thất thay vào. Từ nay trở đi, ngươi, chính là thủ toạ của chùa Bạch Mã này.



Tiểu sa di Tri Hành thất kinh:



- Phương trượng, Thập Thất sư huynh làm thủ tọa chùa Bạch Mã chúng ta, vậy Tam Sơn đại sư thì tính sao đây?



Tiết Hoài Nghĩa xua tay nói:



- Giáng hắn xuống Tây Đường, các hòa thượng ban thủ, cứ thế mà giáng xuống một bậc.



Tri Hành đáp lại một tiếng rồi vội vàng bước đi.
Đường Túng chật vật mãi mới trốn được về nha môn, luôn miệng tố khổ với Phủ doãn Lã Triết. Phương trượng chùa Bạch Mã, tả võ Vệ đại tướng quân, Lương quốc công Tiết Hoài Nghĩa gửi danh thiếp tới phủ Lạc Dương, phủ doãn phủ Lạc Dương Lã Triết vội vàng gác lại mọi công chuyện, thúc ngựa chạy tới chùa Bạch Mã bái yết Tiết Hoài Nghĩa.



Chưa tới thời gian cháy hết hai nén hương, Lã Phủ doãn bị Tiết Hoài Nghĩa mắng cho tơi tả hoảng sợ ra khỏi chùa Bạch Mã. Sau trở lại phủ nha, gã lập tức cho gọi Đường Túng, yêu cầu đi thu hồi cáo thị ở cửu thành, thu lại các công văn đã truyền tới các châu huyện, hạ lệnh tha cho Mã Kiều và kẻ bí mật cướp pháp trường kia, tất cả mọi tội danh đều được xoá bỏ hết.



Đường Túng kinh hãi nói:



- Phủ doãn, một vụ án tày đình như vậy mà nói bỏ là bỏ sao?



Lã Triết sầm mặt nghiêm nghị, thấp giọng nói:



- Bản quan căn dặn như vậy, ngươi chỉ việc tuân theo là được, hỏi nhiều như vậy làm gì?



Đường Túng vội la lên:



- Đại nhân, việc cướp pháp trường trăm năm khó gặp một lần, không ngờ chúng ta lại đụng phải, giờ cả triều đình và dân chúng đều đã nghe nói tới chuyện này rồi. Nếu cứ vứt gánh giữa đường như vậy e là…



Lã Triết cười lạnh, nói:



- Thì đã sao? Ai hơi đâu để tâm tới chuyện này làm gì? Trương Thượng Thư Hình Bộ ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là, Hừ! Ngươi cứ tuân theo chỉ thị của ta mà làm đi, nếu có chút sơ suất gì, bản quan sẽ hỏi tới ngươi đầu tiên đó!



Đường Túng cố nén cơn giận trong lòng, đáp lại một tiếng rồi xoay người bước đi.



Lã Triết gọi với theo, giọng nghiêm nghị:



- Đường thiếu phủ, huỷ bỏ vụ án này, nhất định phải làm cho gọn gàng sạch sẽ. Nếu ngươi không cam lòng mà âm thầm tiếp tục nhúng tay vào…hắc, bản quan có thể không quan tâm tới, nhưng chùa Bạch Mã nhất định sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Chủ nhân vô lý quấy ba phần, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ kĩ trước khi hành động nhé!



Từ sau vụ án này, Đường Túng đã rất mất thể diện, quả thật có chút không cam lòng, vốn định muốn lợi dụng chức quyền của mình để âm thầm tiếp tục điều tra, nhưng nghe xong những lời dặn dò này của Lã Triết, trong lòng cũng không khỏi kinh sợ mà cân nhắc thiệt hơn, nỗi tức giận nghẹn ứ trong họng cũng nguôi ngoai đi nhiều.



Đường Túng rời đi, theo đúng dặn dò của Lã Phủ doãn mà cho người đi khắp toàn thành rút lại bố cáo truy nã, xoả bỏ hồ sơ vụ án này, lại cho người thu hồi các công văn gửi tới các châu huyện, tiếp đó, y cho người tới nhà Ngô Quảng Đức và nhà mẹ đẻ Bảo Ngân Ngân.



Ngô Quảng Đức suýt nữa chết oan, may nhờ có Mã Kiều kịp thời đứng ra tự thú nên sớm cũng đã không hận Mã Kiều nữa. Lại biết đầu đuôi câu chuyện thực sự là do nương tử gã lòng dạ rắn rết, đã yêu đương vụng trộm thì thôi lại còn muốn giết mình, nay Mã Kiều đã thay hắn trừ bỏ được một con rắn độc trong nhà, mặc dù cũng cảm thấy bàng hoàng kinh hãi nhưng gã cũng không còn muốn truy cứu gì nữa.



Vì Mã Kiều tự thú, chân tướng mọi việc đã rõ ràng, Bảo gia giờ đã mang tiếng xấu, xấu hổ còn chưa hết, lại nghe tên thầy cãi phân trần thì tư tưởng cũng đã thông suốt, tuyệt không có ý nghĩ muốn truy cứu nữa. Vậy là từ đó về sau, chẳng có một ai nhắc đến vụ án đó nữa, như thể nó chưa từng xảy ra vậy.