Say Mộng Giang Sơn
Chương 940 : Bá thượng
Ngày đăng: 21:02 18/04/20
Sáng ngày mai Dương Phàm phải đưa quân về Trường An, đêm nay phải về quân doanh nên thời gian rất gấp. Nhưng vì lần này sẽ vô cùng quan trọng với Thái Bình công chúa, liên quan đến sự kết hợp giữa hai người ở Trường An và Lạc Dương, cho nên Dương Phàm ở phủ công chúa gần một canh giờ rồi mới đi.
Dương Phàm không thể kể chuyện Thừa Tự Đường với Thái Bình công chúa, cho nên khi nói tới Trường An có một số việc rất khó để nói rõ ràng, nhưng việc nắm rõ đại cục thì Thái Bình công chúa còn con hơn hắn một bậc. Từ lời nói hàm hồ của hắn, Thái Bình vẫn nắm được điểm quan trọng, khiến hắn làm rõ được chuyện tiếp theo.
Lúc Dương Phàm rời đi, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe bò đang tới cùng vài tên gia nô, trên xe không cắm cờ quan, nhưng khi người trong xe đi ra, Dương Phàm đưa mắt nhìn một cái, mơ hồ nhận ra, hình như là một vị xá nhân của Trung Thư.
Vừa rồi trong lúc hắn và Thái Bình nói chuyện, Lý quản gia đã vào thì thầm với công chúa ba lần, Dương Phàm loáng thoáng nghe được một ít, đều là tin tức về một vị quan lớn trong triều tới chơi.
Từ sau khi Võ Tắc Thiên chỉ đích danh Thái Bình công chúa tham gia, quan viên nhạy bén sẽ hiểu tâm ý của Hoàng đế, vì thế mấy ngày nay những quan chức tới phủ hỏi thăm công chúa mãi không hết. Những vị quan này phần lớn là cỏ đầu tường, trung lập, thuộc lớp đứng nhìn.
Vì sao họ phải tới chỗ Thái Bình? Là bởi vì họ cho rằng trong các thế lực mới nổi ở trong triều thì Thái Bình công chúa là có thế lực nhất? Nếu không, chỉ với thân phận đặc biệt của mình, là công chúa của Lý thị, con dâu của Võ thị. Bất luận là bên nào sụp đổ, cũng sẽ không tùy tiện tận sát với nàng.
Hơn nữa, nàng là thân nữ nhi, sẽ không trực tiếp tham gia vào việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm người của nàng sẽ không có đường lui giống như những người ủng hộ người sẽ tranh quyền đoạt vị. Vì những nguyên nhân này mà bọn họ tự nhiên đổ xô tới tìm Thái Bình công chúa.
Nhưng điều này là làm tăng thanh thế của Thái Bình công chúa, khi khiến cho quyền lực và ảnh hưởng của Thái Bình công chúa lớn đến một mức độ nhất định, địa vị và tâm tính của nàng còn giống như hôm nay không?
Trên đường trở về nhà, Dương Phàm yên lặng, hắn có một cảm giác mãnh liệt, dường như… hắn và Thái Bình ngày càng xa cách. Thứ cảm giác này không phải vì cuộc gặp mặt này, càng không phải là trong việc chính trị bớt đi tình yêu nam nữ, đó là cảm giác trong tâm hồn.
T
ình cảm yêu thương của hai bên có thể giống như dung nham, luôn nóng bỏng liên tục mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời sao? Không thể! Một đôi tình nhân, khi tình yêu mãnh liệt qua đi, sống cùng với gia đình và con cái, tình yêu gắn kết cuộc sống cuối cùng cũng biến thành tình thân. Nhưng quá trình biến hóa thành tình thân của tình cảm của hắn với Thái Bình cơ bản sẽ không tồn tại.
Nên sau khi tình yêu mãnh liệt đã nguội đi, quan hệ giữa họ sẽ giống như một đôi tri kỷ, một đôi bạn, càng giống như hai người kết hợp ăn ý trong sự nghiệp. Chỉ là sự hết hợp về thể xác lẫn tinh thần khiến họ càng tín nhiệm và thân thiết hơn.
Khi nước lũ dâng lên có thể lấy của họ tất cả, cả tính mạng, người thân, nhà cửa, thành phố của họ. Nhưng con người nếu muốn sinh tồn thì không thể rời khỏi nó. Cho nên, mặc dù nó có thể đột nhiên tức giận nhưng con người vẫn không thể rời khỏi nó nửa bước.
Trường An, Lạc Dương, Đại Lương, Nghiệp Thành, Dương Châu, Kinh Khẩu… những thành thị phồn hoa này đều dựa vào các dòng sông lớn mà phát triển, mặc dù là một thôn trang nhỏ cũng phải sống ở bên sông. Hoàng Hà chảy qua Đại Danh, vì thế Giang Hoài Mân Thục đều ngàn dặm tụ họp. Hoàng Hà đổi dòng Nam Tỷ, Đại Danh liền suy tàn trong nháy mắt.
Cửa ngõ Bá Thượng dựa vào giao thông đường thủy mà phát triển, hàng hóa chủ yếu của giao thông đường thủy chính là lương thực.
Quan Trung là khu vực sản xuất lương lực quan trọng, nhưng lại sản xuất không đủ để cung cấp cho nhu cầu lương thực của thành Trường An. Quân đội đóng quân tại Trường An, sĩ tử tới học tập, ở đây cũng tập hợp nhà quyền quý ở các nơi, học sinh Quốc tử giám và Thái học, phật tự, ni tự, đạo quan…
Sau khi Võ Tắc Thiên dời đô tới Lạc Dương, Trường An còn có bảy mươi vạn nhân khẩu, mà trong đó có ba mươi vạn người không phải là nông dân. Những người này một năm cần gần sáu triệu thach lương thực (120 kg = 1 thạch), còn chưa kể đến đóng quân cần có thức ăn cho ngựa. Mà Quan Trung có thể cung cấp được cho cố đô ngàn năm này bao nhiêu lương thực?
Ngoại trừ ấp điền của vương hầu công tước, quan chức ở kinh thành, ruộng công, ruộng ban thưởng, ruộng của đạo quan, chùa chiền, sản lượng lương thực của Quan Trung một năm khoảng ba triệu thạch. Trừ đi số lương thực dân chúng sử dụng, nộp cho kho thuế của Trường An nhiều nhất là hai triệu thạch. Mỗi năm cần đến khoảng bốn triệu thạch lương thực vận chuyển tử ngoài vào theo đường thủy.
Vận tải đường thủy vì thế mà phát triển, nuôi sống nhiều người, những người này là những tào đinh, tào phu, tổng cộng cũng đến mấy vạn người.
Nước thì thay đổi không lường, lúc ôn nhu thì ta cần ta cứ lấy, nhưng lúc tức giận sẽ phá hủy tất cả. Những người là vận chuyển đường thủy nhất định phải tập trung thành đoàn, chiến đấu với dòng nước xiết và địa thế hiểm ác, cũng như thời tiết khó lường, còn có quan lại xảo trá vơ vét của cải ở các cửa và các bến tàu. Tất cả phải dùng mồ hôi, máu và sinh mạng để đưa lương thực đến Trường An mới có thể nuôi sống cả nhà.
Cho nên, sống dựa vào nước nhất định cần phải đoàn kết mới có thể nâng cao khả năng sinh tồn. Vì thế, họ liên kết một cách tự nhiên thành một bang phái. Thuận tự môn chính là một trong những bang phái lớn nhỏ ở đây. Thuận tự môn có hơn hai trăm bang chúng, năm chiếc thuyền. Trong các bang phái vận chuyển thì Thuận tự môn chỉ là một bang nhỏ, bang chủ của họ là Kiều Mộc.
Kiều bang chủ gần đây rất buồn rầu, vì từ khi khai trương tới nay Thuận tự môn đều không như ý. Hiện giờ đang gặp một vấn đề rất lớn. Kiều bang chủ mà ngay cả eo sông Tam Môn được gọi là Quỷ Môn Quan cũng dám xông vào nhưng lúc này thật sự đang rất tuyệt vọng. Kiều Mộc biết, lần này hắn sẽ không thể qua được.
Lúc này, quý nhân của hắn đã đến, vị quý nhân này là một cô nương rất tuấn tú, cô nương này họ Cổ.