Say Mộng Giang Sơn
Chương 941 : Thuận Tự môn
Ngày đăng: 21:02 18/04/20
Kiều bang chủ ngồi ở khoảng trống ở trước sân, phía sau là từng tòa kho lúa nổi bật dưới bầu trời xanh mây trắng.
Kiều Mộc dáng người cao lớn, khôi ngô, vì thường làm việc ở trên thuyền cho nên hai chân và cánh tay có vẻ đặc biệt chắc khỏe, thoạt nhìn giống như một con hổ, nhưng trên mặt y lại trầm tư, lo lắng. Vẻ mặt yếu đuối này đối lập mạnh mẽ với dáng vẻ của y.
Kiều gia được coi là thế gia trong ngành vận tải đường thủy, không phải là thế gia kiểu nhà làm quan hay quý tộc mà thế gia trong giang hồ. Hơn năm đời nhà Kiều Mộc đều là vận tải đường thủy, con cháu sau này vẫn sống dựa vào việc chạy thuyền.
Đứng bên phải Kiều Mộc là nhị đệ Kiều Lâm, đứng bên trái là tam đệ Kiều Sâm, hai bên ở phía sau đứng theo hình cánh nhạn chính là nòng cốt của Thuận tự môn, tổng cộng gồm có hai mươi huynh đệ trẻ tuổi. Không giống như ba người đứng đầu trầm tư lo lắng, họ nhanh chóng nắm chặt tay, sự tức giận trong người dường như rất mạnh mẽ.
Sau một hồi im lặng, Kiều Mộc thở dài một hơi, trầm giọng nói:
- Nhất Thanh!
Một người đàn ông có là da màu đồng, mắt to mày rậm tiến lên một bước, ôm quyền nói:
- Có đệ tử!
Người này họ Trác, tên là Nhất Thanh, tuổi ngoài ba mươi, là một người trẻ tuổi trong “Thuận tự môn”.
Kiều Mộc nói:
- Hôm nay nếu xảy ra chuyện bất bình này thì Thuận tự môn chúng ta coi như kết thúc rồi. Đây là cơ nghiệp do tổ tông Kiều gia truyền lại, ai làm người đó chịu, chỉ có lấy cái chết để tạ tội với tổ tông. Sau khi ta chết, ngươi… hãy mang theo các huynh đệ gia nhập Giao Long Hội.
Trác Nhất Thanh không kìm được, giận dữ nói:
- Sao môn chủ có thể nói như vậy, các huynh đệ Thuận tự môn chúng ta có ai sợ chết ư? Cùng lắm thì chúng ta liền mạng với bọn Giao Long Hội. Ai dám bất trung bất nghĩa, khi sư diệt tổ, ta sẽ giết người đó trước!
Kiều Mộc vừa nghe xong thì khuôn mặt sững lại, đây vốn là điều kiện giải hòa của Giao Long Hội. Từ Hiếu Liêm này không phải người đứng giữa hòa giải mà rõ ràng là đứng về phía Giao Long Hội.
Hơn hai mươi đệ tử ở phía sau Kiều Mộc vừa nghe thấy liền hô:
- Muốn thôn tính Thuận tự môn chúng ta à, không có cửa đâu, chúng ta không đồng ý!
- Đúng! Thà chết chứ không đồng ý!
Trên một khoảng trống phía xa, một cái đầu quấn khăn xanh, mặc áo xanh quần vải, một tiểu thôn cô đang khom lưng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lấy tay lau mồ hôi trên trán, quay đầu về một bên. Cả người nàng lộ ra, bộ ngực xinh đẹp lập tức hiện ra làm dao động lòng người, còn ở chỗ thắt lưng đó hiện ra một đường cong mị người.
- Dường như là muốn động thủ?
Tiểu thôn cô nhìn về phía xa, mỉm cười hỏi.
Người đàn ông khôi ngô chống cái bừa ở trong tay đứng lại, hơi nâng chiếc nón lên một chút, một đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía bên kia, nhíu mày nói:
- Hình như là có hai trăm người đấy, tiểu muội, muội có được không?
Tiểu thôn cô không nói gì, chỉ cười, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện trên má:
- Muội muốn là không được thì các huynh mới ra tay!
Nói xong, nàng dịu dàng bước đi, hướng về phía gươm súng đã sẵn sàng…