Say Mộng Giang Sơn

Chương 9482 : Cạnh tranh (2)

Ngày đăng: 21:02 18/04/20


Vũ điệu của vùng Tây Bắc tưng bừng sôi nổi, phảng phất sự rắn rỏi, vốn phù hợp với nam giới, nhưng khi xem phụ nữ biểu diễn lại cảm nhận được thần thái anh dũng toát ra bên cạnh sự cứng rắn mạnh mẽ, cộng thêm với dáng vẻ yêu kiều, điệu bộ luyến thương gợi tình của các cô kỹ nữ, cái mũ nhọn thật hợp cới cái cằm hình chữ V, càng làm cho người xem như bị hút mất hồn.



Dương Phàm từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía ngoài lấy một cái, dường như hắn không hề biết bọn người Võ Ý Tông đang ở kế bên. Bọn Hồ Nguyên Lễ, Trần Đông chỉ biết ngồi vuốt râu xem múa, cười nói tưng bừng, tất cả bọn họ đều không nhìn ra phía ngoài.



Hàng ngũ đã đứng đâu vào đó rồi, thì đừng tơ tưởng ý định quay lại.



Bọn họ có được như ngày hôm nay đều là nhờ những năm tháng lăn lộn trên quan trường, đạo lý đó bọn họ còn có thể không hiểu sao? Lúc này mà lưỡng lự do dự thì cũng chẳng còn đường lui, ngược lại lại càng làm mất đi khí tiết của bản thân.



Thêm nữa, việc cố ý lôi kéo quan viên Trường An, khiến cho bọn họ không đi nghênh đón Kỵ binh, quan Ngự Sử Đài và quan Hình Bộ tuy có khiến cho người khác bị mất mặt. Nhưng hắn đường đường là một vương gia mà hành động như vậy thì e là bụng dạ hắn cũng thật hẹp hòi. Điều này khiến cho những người này trong lòng khó tránh khỏi tức giận.



Võ Ý Tông lặng người đứng nhìn một lúc rồi mới tức giận quay đầu lại, bước đi thêm phần nặng nề, giọng nói phảng phất sự bực tức khó có thể khống chế được:



- Bổn vương cùng với Hộ Bộ Cừu Thị Lang, Công Bộ Hầu Thị Lang phụ trách việc chỉnh đốn cung thất, đường đi, ngõ xóm, đường thủy vận của thành Trường An. Các vị… !



- Ha ha ha, hay lắm! Nhảy đẹp lắm, hát hay lắm, nói cũng hay lắm! Mỹ nhân vất vả rồi, ta thưởng cho nàng một ly!



Một trận cười nói ồn ã cắt ngang lời nói của Võ Ý Tông, y lạnh lùng quay đầu lại nhìn, thấy Dương Phàm đang nâng ly hướng về phía một ả kỹ nữ vẫy tay cười nói.



Ả kỹ nữ này chỉ biết nhảy múa, nào có hát, có nói lúc nào đâu? Nếu hai bên chẳng có mối liên quan nào, Dương Phàm có nói vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Nhưng hiện nay rõ ràng chủ nhận của hai bên đang ở thế đối nghịch nhau, Dương Phàm nói như vậy dường như lại có ý giễu cợt khích bác Võ Ý Tông. Võ Ý Tông đúng là đang cố gắng ra oai, gồng mình lớn giọng để giáo huấn cơ mà?
- Nhạc phụ, Tiểu Tiểu, hai người tới rồi!



Văn Bân vừa nhìn thấy hai người bọn họ tựa như nhìn thấy người thân, mừng rỡ cuống quýt chạy ra đón. Ngụy Vĩnh Đường gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Văn Bân, ánh mắt lướt nhìn hai người đang thắt hiếu đai trên lưng, Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy, trầm giọng nói:



- Lý do chết của Văn Hội chủ đã tìm ra được chưa?



Cái giọng điệu này như thể Văn Trường Hưng vừa chết đi, Ngụy Vĩnh Đường hắn trở thành người gánh vác Giao Long Hội vậy. Lý Hắc trong lòng bất mãn, hờ hững nói:



- Trên người không có vết thương, trong người không có độc, vẫn chưa tìm được bất cứ nguyên do nào dẫn đến tử vong!



Ngụy Tiểu Tiểu trách móc nói:



- Còn tìm lý do gì nữa, mới ngày hôm qua còn kết thù với Thuận Tự Môn. Hôm nay Văn thúc thúc đã xảy ra chuyện, chẳng phải rõ ràng là do người của Thuận Tự Môn làm hay sao.



Ngụy Tiểu Tiểu cười nhạt, cặp mày nhướn càng cao hơn:



- Lúc này các người nên đi diệt Thuận Tự Môn, rút gân của ả tiện nhân đó ra rồi bán vào nhà chứa, trói chặt thả trôi sông ba huynh đệ Kiều gia. Hơn hai nghìn huynh đệ của Giao Long Hội lẽ nào lại cứ thế mà đứng nhìn hay sao, còn không sợ anh hùng hảo hán trên Bá Thượng sẽ chê cười!