Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 216 : Rất thích x3

Ngày đăng: 15:11 19/04/20


Thăm hỏi cụ già cô quả Vương bà bà xong, Hội Trần và Tần Mộ Vũ trở về thành chủ.



Hội Trần day day huyệt thái dương, vẻ mặt ngạo kiều lại phi thường không kiên nhẫn: “Hứ, lại bị càm ràm cả tiếng đồng hồ.”



Tần Mộ Vũ vươn tay day giúp hắn, mỉm cười, nói: “Người già thường hay nói nhiều mà.”



Hội Trần buông tay, lại nhìn xuống bàn tay trắng nõn của mình, giận dỗi: “Mỗi lần gặp em, đều nói em mập, em có mập tý nào đâu.”



Tần Mộ Vũ xoa bóp cổ tay hắn, ôn nhu trấn an: “Ừ, không mập chút nào, bảo bối đừng buồn, Vương bà bà chẳng qua vì thích em cho nên mới nói như vậy, ba ấy cảm thấy béo mới tốt ấy mà.”



Hội Trần hài lòng: “Ừ hứ… À đúng rồi, khi nào thì anh mang con trai đã sống lại của bà ấy trở về?”



Tần Mộ Vũ nghĩ nghĩ, liền nói: “Vài ngày nữa mới được, dù có đưa về cũng không thể để cho người chơi thấy bug, anh còn phải cẩn thận nghiên cứu một chút đã.”



“Vất vả anh rồi.” Hội Trần sờ sờ đầu Tần Mộ Vũ.



“Bảo bối ăn điểm tâm không?” Tần Mộ Vũ mở ba lô của mình ra cho Hội Trần xem, ở trên cùng có vài loạt vật phẩm lần lượt là “Bánh hành Vương bà bà nướng”, “Thịt viên Vương bà bà chiên”, “Rượu mơ Vương bà bà ủ”, “Bánh hoa quế Vương bà bà làm” …



Trên phương diện thích nhét đồ ăn vặt cho vãn bối, NPC có ý thức và người già cả ở trong hiện thực dường như chẳng có gì khác nhau!



“Ăn!” Hội Trần liếm liếm môi, Tần Mộ Vũ lấy thịt viên ở trong balo ra. Thịt viên có mùi hương thơm nồng, độ dai vừa phải, Hội Trần cứ thế ăn hết viên này tới viên khác, vì thế, thời điểm trở về thành chủ, đầu hắn đã treo tới tầng buff– “Thịt viên thơm ngào ngạt, hồi phục 1 điểm thể lực mỗi giây, hiệu quả có thể cộng dồn.”



Lúc này, Dẫn Cung Lạc Nguyệt đang nhận nhiệm vụ hằng ngày ở cửa thành vừa hay nhìn thấy hai người bọn hắn, lập tức nhảy nhót mà tới, hỏi: “Hội Trần, buff trên đầu ông từ đâu mà có vậy?”



Hội Trần ăn nốt miếng thịt viên cuối cùng, đáp: “Thịt viên Vương bà bà chiên.”



Dẫn Cung Lạc Nguyệt hiếu kỳ: “Thịt viên ở đâu ra?”



Hội Trần đem ngón bóng nhẫy mỡ của mình bôi lên trên người Dẫn Cung Lạc Nguyệt, nói: “Vương bà bà bảo tôi nhìn giống con của bà ấy, nên cho tôi.”



Dẫn Cung Lạc Nguyệt hoàn toàn không biết mình bị Hội Trần xem như giấy vệ sinh, chỉ gửi đi một chuỗi dấu chấm lửng đầy ý vị: “…”



Hội Trần lại bổ sung thêm: “Nhưng thật ra tôi đẹp giai hơn con trai bà ấy.”



Dẫn Cung Lạc Nguyệt lại gửi tới một loạt dấu chấm lửng ngay trong nháy mắt.



Hiển nhiên hôm nay hắn sẽ mò lên topic của mình ở diễn đàn…



“Hội Trần đùa đấy.” Tần Mộ Vũ vì mục đích giảng hòa liền nói dối không chớp mắt, “Đây là nhiệm vụ ẩn ở chỗ Vương bà bà.”




Một chút riêng tư cũng đều không có nhaaaaaaaaa!



Tần Mộ Vũ cởi bỏ hết trang bị trên thân Hội Trần, tự mình cũng thoát y sạch sẽ, mới ghé sát vào đối phương ôm hôn vật lộn một hồi.



Mười phút sau, Hội Trần một bên thở dốc, một bên lo lắng nói: “Dẫn Cung Lạc Nguyệt sẽ không đột nhiên xông tới nữa chứ, anh lên YY hỏi xem hắn đang làm cái gì đi.”



Ài, đây là bóng ma tâm lý được bang chủ thân mến tặng cho!



Tần Mộ Vũ hôn hôn liếm liếm trên cổ Hội Trần, phả ra từng hơi thở nặng nề, nói: “Hắn sẽ không xông tới đâu… Làm như vậy có thích không?”



Hội Trần cắn môi: “Ưm, tàm tạm…”



[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Ưm, tàm tạm…” 



Tần Mộ Vũ nhìn biểu tình hiện lên trên kênh Tán gẫu cận, rành rọt mà phiên dịch lại thành lời: “Rất thích x3.”



Hội Trần thẹn quá hóa giận: “Câm miệng!”



Có thể để cho người ta ỡm ờ vừa muốn lại vừa làm như cự tuyệt một chút hay không!?



Tần Mộ Vũ cười nhẹ, đẩy nhanh tốc độ, thân thể hai người va chạm vào nhau phát ra những thanh âm triền miên mà vang vọng ở trong phòng ngủ.



[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…”



[ Tán gẫu cận ] Tần Mộ Vũ: “Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…”



Âm thanh này bị hệ thống chuyển hóa một cách trung thực thành văn tự, trên đầu bọn hắn xuất hiện hai khung thoại lơ lơ lửng lửng, bên trong liên tục tràn ra đủ loại từ tượng thanh, hoàn toàn không cách nào đọc kịp!



Hội Trần nức nở kêu lên: “Nhẹ chút! Thanh âm đều bị văn tự hóa kia kìa!”



[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Nhẹ chút! Thanh âm đều bị văn tự hóa kia kìa!”   



Tần Mộ Vũ suýt nữa phì cười.



Hội Trần hoàn toàn không dám nói tiếp nữa: “…”



Thoạt nhìn thật sự rất giống tâm thần! Được lên diễn đàn bóc phốt cũng không oan uổng gì mà!