Show Ân Ái Đều Phải Chết
Chương 19 : Đừng nói là xuống lầu, ngay cả chạy sang tỉnh khác cũng được!
Ngày đăng: 15:11 19/04/20
Lầu 1311 (lâu chủ trả lời): Tôi vừa gửi ảnh đi, phó bang chủ liền trả lời ngay lập tức: “Bọn nó đang làm gì thế?”
Tôi: “Giả vờ tập thể dục buổi sáng ấy mà! Ngay cả tiếng hít thở cũng gõ ra được. Ha ha ha~ Hai cái thằng này đích thực là đỉnh của đỉnh cmnr!”
Phó bang chủ: “…”
Tôi: “Lợi hại không? Tôi thật muốn đi mở một cái topic bóc phốt!”
Phó bang chủ: “Lợi hại.”
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại mà cười ngây ngô, lại thấy hắn nói: “Vừa vặn, tôi cũng đang chạy bộ này.”
Nói xong, hắn gửi tới một tấm ảnh chụp máy chạy bộ, bảng số điện tử trên máy cho thấy hắn đã chạy được 3km.
Tôi nói: “Lợi hại vãi, từ sau khi tốt nghiệp trung học, tôi chạy tám trăm mét cũng đã thấy mệt rồi.”
Lúc này, phó bang chủ lại gửi một bức ảnh nữa qua, tôi tập trung nhìn vào…
Trong hình là một cánh tay đang vén áo, bên dưới lớp áo bị vén lên, 6 múi cơ bụng được phủ một tầng mồ hôi loáng thoáng lộ ra. Thông qua bối cảnh của bức hình, tôi có thể nhận thấy, ảnh được chụp tại một phòng tập thể thao, mà cảm giác như vừa mới chụp, ở góc bên còn có hai cánh cơ bắp cuồn cuộn đang nâng tạ.
Tôi hỏi: “Ông à?”
Đệt mợ, lại còn khoe!
Phó bang chủ dường như có chút muốn nói lại thôi: “Ừ…”
Tôi không để ý đến hắn nữa, thu dọn hộp đựng đồ ăn sáng xong xuôi liền xuống lầu vứt rác, sau đó thuận đường đi tới cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn và một thùng nước suối. Thời điểm tôi trở về đã là năm phút đồng hồ sau, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn phó bang chủ gửi tới, nội dung chỉ có hai chữ: “Muốn không?”
Tôi lập tức trả lời: “Muốn.”
Phó bang chủ gửi tới một cái dấu chấm than: “!”
Tôi buồn bực nói: “Nhưng mà tôi gầy lắm, ăn no ngủ kỹ cũng không thêm được tý thịt nào, có tập cũng chẳng ra được cơ bắp như của ông đâu.”
Phó bang chủ lại trầm mặc một hồi, tôi đoán hắn bận tập nên không rảnh tay trả lời. Ước chừng một phút đồng hồ sau hắn mới nói: “Ý tôi không phải như vậy.”
Tôi không hiểu: “Thế ông có ý gì?”
Phó bang chủ: “Thôi.”
Tôi: “…”
Chung quy cứ có cảm giác gần đây thần kinh phó bang chủ không được bình thường.
Một lát sau, hắn nói: “Gầy cũng có thể là biểu hiện của sức khỏe không được tốt, cậu nên rèn luyện một chút đi.”
Tôi đáp cho có lệ: “Ờ, ông nói rất đúng.” Đạo lý này tôi hiểu nhưng mà lười thì vẫn hoàn lười.
Phó bang chủ: “Về sau chúng ta sẽ cùng chạy bộ mỗi sáng, tôi gọi điện thoại cho cậu.”
Tôi: “Anh giai à, chúng ta hình như không ở cùng một thành phố, thậm chí còn không cùng một tỉnh.”
Đó cũng lý do vì sao chúng tôi chơi game với nhau đã ba năm thế nhưng chưa từng một lần gặp mặt.
Tôi nhịn không được oán giận bảo hắn: “Ông đừng có phát bệnh theo chúng nó đi.”
Đáng hận là, trị liệu kia cũng diễn sâu chẳng kém: “Phù phù, nóng quá nóng quá.”
Phó bang chủ liên tục hủy trạng thái loading trên thanh tiêu thụ vật phẩm, giống như đang chầm chậm ăn từng miếng một: “Của tôi cũng nóng, thổi thổi một chút rồi ăn.”
Để bày tỏ sự kháng nghị của mình, tôi bình tĩnh chờ loading hết thanh trạng thái, xem như nuốt xuống chỉ bằng một hơi.
Xong đâu đấy, tôi nói: “Tại sao tôi không thấy nóng nhỉ?”
Tên trị liệu kia trả lời: “Vì da bang chủ dày.”
Phó bang chủ hiếm thấy mà gửi đi một cái khuôn mặt tươi cười, gõ: “Ha ha.”
Tôi liền nghẹn họng.
… Hiển nhiên thành viên bang hội của tôi đã bị S và B lây bệnh tâm thần hết cả rồi.
Trị liệu kia còn khen S: “S rất tốt, cưng chiều B như vậy, nửa đêm còn đặc biệt chạy tới đây mua chè hạch đào cho hắn, tối hôm trước tôi thèm ăn một ly kem ở ngay cửa tiệm tạp hóa dưới lầu, thế mà bạn trai cũ của tôi cũng lười đi mua, cuối cùng tôi phải tự đi.”
Tôi: “Vì thế mới biến thành “bạn trai cũ” đấy hả?”
Trị liệu đáo: “Đúng oy, hắn không đi mua thì cũng thôi, lại còn nói tôi thế này thế nọ rồi dạy dỗ một thôi một hồi, đàn ông kiểu chóa gì vậy chứ.”
Nghe cô bé vừa nói như thế, tôi bỗng cảm thấy S cũng rất tốt, tuy rằng bị thần kinh nhưng hắn thực sự cưng chiều B.
Phó bang chủ: “Nếu là tôi, tôi sẽ đi mua.”
Tôi lơ đễnh hỏi: “Hở.”
Phó bang chủ lại tiếp lời: “Đừng nói là xuống lầu, ngay cả chạy sang tỉnh khác cũng được.”
Tôi: “Ha ha ha ha~ Truy bắt liên tỉnh à!”
Trị liệu: “Ha ha ha ha ha!”
Phó bang chủ: “…”
————————————–
Lầu 1390: Phó bang chủ triển khai hành động truy bắt liên tỉnh khẩn cấp, lâu chủ ngốc nghếch dễ thương sắp sa lưới rồi.
————————————–
Lầu 1401: Ha ha ha~ Hình như mị phát hiện ra một chuyện rất đáng gờm, bình thường lúc S và B đi mua đồ đều nói chuyện với NPC sao~ ha ha ha ha!
————————————–
Lầu 1415 (lâu chủ trả lời): Đúng vậy, chúc mừng @Lầu 1401 đã nắm chắc được trọng điểm! Hôm nay nói đến đây thôi, ngày mai sẽ kể cho mọi người về chuyện bọn hắn tâm sự với NPC.
Riêng vụ đấy, tôi có thể phun ra một vạn chữ, khửa khửa khửa.