Si Quỷ

Chương 61 :

Ngày đăng: 11:56 19/04/20


“Anh làm sao thế? Mau bỏ ra!”



Từ Ly Yến bị Dụ Chiêu lôi phăng phăng ra khỏi nhà hàng cắm đầu đi về phía trước, cậu giãy thế nào cũng không ra được, hỏi gì cũng bị bơ, cứ thế lằng nhằng đi một đoạn đường cuối cùng không nhịn được nữa nổi cáu, giơ tay định đấm vào mặt Dụ Chiêu.



Dụ Chiêu nghiêng đầu tránh, nắm đấm chỉ sượt qua gò má, hắn thuận tay túm được tay Từ Ly Yến. Không ngờ Từ Ly Yến đã chuẩn bị sẵn tiếp tục giơ chân đá vào eo hắn làm Dụ Chiêu có chút bực mình giơ tay định đánh cái chân vừa đá mình, tay vừa động lại nhớ tới chân Từ Ly Yến còn bị thương nên vội dừng lại. Từ Ly Yến vốn dĩ chuẩn bị tốt đòn đỡ thì thấy Dụ Chiêu không ra tay, bản thân cũng không đánh nữa, hỏi: “Vừa rồi làm sao thế?”



“Không sao cả.” Gió đêm lành lạnh phả vào mặt làm tức giận tiêu biến hết, Dụ Chiêu biết vừa rồi mình lỗ mãng, vội tránh ánh mắt săm soi của Từ Ly Yến.



Mặt mũi không vui vẻ mà não nuột, trong lòng vừa hỗn loạn lại vừa không được tự nhiên, cảm giác này đối với Dụ Chiêu là vô cùng xa lạ. Từ Ly Yến nhìn thấy không khỏi vui vẻ ra mặt, cố tình hất tay hắn ra to giọng, “Không có chuyện gì tôi vào tiếp tục chuyện xem mắt.”



Vừa mới xoay người hai bên hông đã bị tóm lại, cổ áo nhanh chóng bị người đằng sau túm lấy áp vào tường, Dụ Chiêu khóa chặt Từ Ly Yến với bức tường gầm lên, “Không được!”



Gương mặt Dụ Chiêu ngược với ánh sáng nên gần như không thấy rõ, mà hai người lúc này lại kề cận rất gần làm Từ Ly Yến có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi trên mặt mình, đột nhiên cảm thấy đỏ mặt vội hỏi, “Vì sao?”



Câu trả lời của Dụ Chiêu rất đơn giản, chỉ là tiếp tục dí mặt tới thu ngắn khoảng cách, sau đó chăm chú hôn lên đôi môi cậu.



“Lý do này, đủ chưa?”



“Anh…” Không ngờ đối phương bạo gan thế này, Từ Ly Yến tức giận mở miệng quát, đáng tiếc những từ tiếp theo đã bị nụ hôn nồng nhiệt trước mặt vùi lấp lại, Dụ Chiêu ép tới tóm cậu rất chặt, hoàn toàn không có cậu cơ hội thoát thân.



Yêu quái, vốn vẫn luôn là loài tính cách tùy hứng nên chẳng bao giờ có thể hiểu được tâm tình phức tạp của loài người. Hắn cứ cho rằng nếu muốn thích Từ Ly Yến chắc sẽ cần một khoảng thời gian dài, không ngờ ngày sau phát hiện đã thích cậu mất rồi. Có như thế mới không vui khi thấy cậu gần gũi người khác rồi kết thân với người khác. Dù Từ Ly Yến có chấp nhận mối duyên này hay không, Dụ Chiêu hắn cũng không cho cậu có cơ hội đồng ý nó. Hắn chỉ biết nếu hắn đã thích, nhất định sẽ giữ chặt nó trong lòng bàn tay, dù là đồ vật hay là con người.



Đầu lưỡi chen chúc trong khoang miệng Từ Ly Yến quấn lấy đầu lưỡi chủ nhân đang tìm cách trốn tránh, cuốn lấy nó từ từ ma sát giao triền như trêu chọc khiêu khích, không cho đối phương trốn tránh mà phải nhận lấy nỗ lực chứng tỏ của hắn, bắt đối phương nhiệt tình đáp lại giống như mình. Đây là yêu cầu duy nhất hắn muốn Từ Ly Yến làm lúc này.



“Chết tiệt…” Cổ tay bị kẻ trước mặt chế trụ như bị đeo gông, Từ Ly Yến trước giờ vẫn luôn tự hào về khả năng tự vệ của mình mà giờ có làm gì cũng bó tay, chống cự ngược lại như thứ mê dược kích tình làm Dụ Chiêu càng thêm gấp gáp. Sau cùng là Từ Ly Yến chịu thua không thèm kháng cự nữa mặc kệ hắn hôn cho đã, quả nhiên một hồi kịch liệt qua đi Dụ Chiêu cũng chủ động buông ra.



“Thì ra hôn là như thế này.” Dụ Chiêu nhìn cậu nhẹ giọng nói.



Gương mặt ngược sáng trong bóng đêm nhập nhòa không rõ, nhưng Từ Ly Yến thấy được nét nghiêm túc của hắn. Lời nói vừa rồi vừa như một lời tự bạch, có chút ngốc nghếch lại đáng yêu làm Từ Ly Yến không nhịn được phì cười, miễn cưỡng dựa vào tường nhìn hắn nói, “Nhìn anh như là kẻ mới hôn lần đầu.”



“Là lần đầu.” Dụ Chiêu không hề phủ nhận.



Từ Ly Yến tự động xem như là do Dụ Chiêu mất trí nhớ mà thành thế này, liếm liếm môi dưới ngửi thấy mùi máu tanh, nghĩ thầm kĩ thuật hôn đúng là vụng về. Không, vừa nãy căn bản không được coi là hôn, nói là cắn cậu còn dễ nghe hơn.



“Bộ dạng ban nãy của anh cực kì kinh khủng, như thể anh muốn giết người.”



Bị Từ Ly Yến nâng cằm, Dụ Chiêu cũng không tránh mà nhìn thẳng cậu, trịnh trọng nói, “Sau này không được đi xem mắt nữa, nếu không ta sẽ thực sự giết người đấy.”
“Không, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thấy mấy thứ kì quái.”



“Tôi cũng là thỉnh thoảng à?” Từ Ly Yến sờ sờ mặt ngọc đeo trên cổ, bắt đầu hoài nghi tác dụng trừ tà của nó.



“Đừng có lo, sau này sẽ không thấy nữa đâu.”



Nhìn phản ứng của Từ Ly Yến, Dụ Chiêu biết cậu đang băn khoăn cái gì. Việc Từ Ly Yến nhìn thấy quỷ một phần là tại bị hắn bám, hôm nay hắn còn dùng thần lực của mình bỏ vào mảnh ngọc, càng làm cơ thể Từ Ly Yến âm hàn mới nhìn thấy quỷ. Nên hắn vỗ tay cậu trấn an, cũng là thông qua tiếp xúc dùng hơi thở của mình ngăn chặn thể chất thông linh của cậu.



Ngón tay lạnh băng tố cáo Từ Ly Yến đang sợ hãi thế nào, Dụ Chiêu phát hiện bèn không rút tay về mà lựa chọn nắm chặt, cảm thấy ngón tay cậu từ từ thả lỏng mới hỏi, “Cậu là cảnh sát, mà lại sợ quỷ?”



Từ Ly Yến lại liếc xéo, “Ai quy định cảnh sát thì không được sợ quỷ!”



Rõ ràng là sợ vẫn còn mạnh miệng, Dụ Chiêu có chút buồn cười, “Ta thấy gia đình cậu cũng không ai tin vào ma quỷ.”



“Đó là vì…” Vì cũng sợ, nên thà là không tin còn hơn.



Nhưng nói ra lời này chỉ sợ quá mất mặt, nên Từ Ly Yến đem lời đến hầu nuốt trở lại, định rút tay về nhưng lúc này cậu thực sự sợ muốn chết đi được, do dự nửa ngày cuối cùng để yên, không nói gì mà nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua, được một lúc đột nhiên nói, “Dụ Chiêu!”



“Ừ?” Dụ Chiêu nghiêng đầu nhìn thấy cậu thoải mái dựa lưng trên ghế, hai chân luân phiên bắt chéo, nếu không phải sắc mặt tái nhợt tố cáo chủ nhân bất an thì tư thế này đúng là thập phần ưu nhã hoàn mĩ.



“Anh vừa nói sau này không phải nhìn thấy quỷ nữa, có thật không?”



“Trên lý thuyết là như vậy.” Dụ Chiêu không dám khẳng định, bởi hắn chính là một con quỷ.



“Thế thì…” Từ Ly Yến đột nhiên quay đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, cực kì nghiêm túc nói, “Nếu có người biết chuyện tôi sợ quỷ, tôi sẽ hỏi tội anh.”



“A Yến, cậu là người bạo lực nhất mà ta từng gặp.” Dụ Chiêu thấp giọng than thở. Nếu không phải cậu cho hắn nếm máu, cậu cảm thấy gì hắn cũng thấy được thì với cái tính tình này mà gặp hắn từ đầu, hắn đã sớm tiễn cậu về thế giới bên kia rồi.



“Gì?”



“Ta nói…” Dụ Chiêu đột nhiên nảy ra ý tưởng, vội nói, “Muốn trị chứng sợ quỷ rất đơn giản.”



“Chữa kiểu gì?” Từ Ly Yến không tin tưởng lắm nhìn Dụ Chiêu, nhưng trong lòng vẫn bị kích động. Làm cảnh sát mà sợ quỷ, chính cậu cũng thấy buồn cười nữa.



“Cứ giao cho ta, yên tâm, tuyệt đối là cách hay.”