Si Quỷ

Chương 62 :

Ngày đăng: 11:56 19/04/20


Cách mà Dụ Chiêu nói tuyệt đối không tốt, chí ít là trong mắt Từ Ly Yến không chỉ không tốt, mà còn kinh khủng cực độ.



Hai ngày sau, cậu bị Dụ Chiêu nhốt trong phòng rèm cửa che kín mít, ngồi xem phim kinh dị mà Dụ Chiêu đi mượn về, mà toàn là phim kinh dị Thái Lan cấp độ năm sao. Ban ngày ban mặt mà chân tay cậu rét run cầm cập, ở nhà không một bóng người, anh em đều đi vắng, người duy nhất bên cạnh cũng cố tình rời đi để cậu một mình đối mặt.



Đến ngày thứ ba, sau một đêm kinh hoàng mất ngủ vì ác mộng liên miên, Từ Ly Yến không chịu được nữa muốn bỏ cuộc, Dụ Chiêu lại không chịu, “Chuyện vừa mới bắt đầu cậu lại muốn từ bỏ, không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ à?”



“Không phải anh nói không thấy quỷ nữa à? Thế thì tôi ngồi đây tự làm khổ bản thân làm gì?”



“Ta chỉ đoán vậy thôi, có thể quỷ vẫn xuất hiện thì sao?”



“Thế chờ nó đến rồi tính tiếp.”



Từ Ly Yến vươn vai đứng dậy rời đi, Dụ Chiêu lại gọi lại, “Nếu không xem bắt đầu từ phim hài kinh dị đi, chờ tâm lý vững vàng rồi xem mấy phim kinh dị kia chắc chắn không thành vấn đề.”



Từ Ly Yến quay đầu nghi hoặc nhìn, “Sao tôi thấy anh đối với chuyện này còn sốt ruột hơn tôi nữa.”



“Là…” Là vì hắn cũng là quỷ, giờ người yêu hắn sợ quỷ thì sau này tính thế nào? Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, huấn luyện Từ Ly Yến từ bây giờ là việc vô cùng quan trọng.



“Làm cảnh sát không nên có điểm yếu, nếu kẻ thù của cậu biết chuyện này cậu sẽ gặp nguy hiểm. Là người yêu của cậu, ta đương nhiên phải thay cậu suy nghĩ cái này.”



“Dự định.”



“Cái gì?”



“Là… người yêu dự định.” Từ Ly Yến ra khỏi phòng, Dụ Chiêu nghe cậu nói vọng lại, “Anh mang trả hết mấy phim kinh dị rồi mượn mấy bộ CSI cho tôi.”



“Này, ta là người yêu của cậu, dù chỉ là dự định cậu cũng không nên coi ta như người hầu mà sai bảo như thế.”




“Đêm nay ở đây, cấm anh đi đâu.” Buồn ngủ, Từ Ly Yến lầm lầm trong miệng.



“Ta vẫn luôn bên cạnh cậu.”



“Ý tôi là đến đây nằm này.” Khó có khi Dụ Chiêu lại chậm tiêu thế này, Từ Ly Yến mở trừng mắt không hờn không giận nói lại. Đây đúng là mở cửa mời sói vào, Dụ Chiêu không nói hai lời lập tức chui vào trong chăn, nhưng vừa nằm xuống chưa kịp làm gì đã bị Từ Ly Yến dùng tay đẩy ra cự li hai ngón tay.



“Cấm nằm gần quá. Thế là tốt nhất.”



Có lầm không? Bắt hắn chỉ được nhìn không được ăn? Dụ Chiêu buồn bực, “Hừ, đêm còn dài mà, cậu không muốn cùng ta làm chuyện vui vẻ à?”



“Tôi bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.”



Đáp án này làm Dụ Chiêu cười khổ, “A Yến, Ta không phải Liễu Hạ Huệ.” Mà cứ cho đây là Liễu Hạ Huệ, để hắn nằm trong chăn cùng người mình thương xem, không làm gì mới lạ.



“Tôi biết, anh là Dụ Chiêu.”



“Cậu không phải sợ quỷ à? Có một số việc làm rồi có thể khiến cậu không còn nhớ tới chuyện ma quỷ nữa.”



“Đúng là tôi sợ quỷ, nhưng nếu anh mà dám làm trò gì đừng trách tôi biến anh thành quỷ.”



Không cần phiền cậu như vậy, ta vốn là quỷ. Dụ Chiêu trong lòng tự giễu đáp.



Chấm dứt đối thoại, Dụ Chiêu xoay người nằm thẳng bên cạnh Từ Ly Yến, nghe tiếng cậu hít thở đều đều. Do tác dụng của cồn, Từ Ly Yến ngủ rất say. Nếu biết người nằm cạnh là quỷ, liệu cậu có còn ngủ ngon được như này không?



Xem ra, sau này chỉ có cách giấu giếm thân phận là một con quỷ với cậu mà thôi.