Si Tâm Hồn
Chương 4 :
Ngày đăng: 05:36 19/04/20
“Vẫn không có tin tức?” Đông Phương Phong Hoa nghiêm mặt hỏi Thập Nhị.
“Vâng……” Thập Nhị cúi đầu vẻ mặt tự trách.
“Nghe nói thiếu gia của Hắc Nguyệt Đường – Hắc Tĩnh cũng như vậy, cùng nhau mất tích phải không?”
“Đúng vậy hai người bọn họ ở khách sạn cùng 1 thời gian biến mất, chẳng biết đã đi đâu.”
“Lúc ấy ở khách sạn bốn phía Đông Phương Lang(*) có bao nhiêu người?” Đông Phương Tuyệt Thế khuôn mặt tựa như nữ nhân mảnh mai, hồng đào lạnh lùng nói
(*) Là cụm từ chỉ chung các thuộc hạ được huấn luyện rất bài bản của Đông Phương gia, những con người thề sống chết trung thành với người nhà Đông Phương
“5 người.” Thập Nhị lưng khẽ run.
Bầy sói của Đông Phương từng nghe Tiểu Cửu lén phân tích cá tính của bốn vị chủ tử Tiểu Cửu nói: Đông Phương Phong Hoa là “Tiên”, Đông Phương Thiên Kiêu là “Thần”, Đông Phương Khuynh Quốc là “Yêu”, mà Đông Phương Tuyệt Thế chính là “Ma”! ( L: @@ cả nhà này quá đẹp, đẹp khiến người ta run sợ..)
Thà rằng đắc tội với tiên – thần cũng không nên phạm vào yêu ma nhất là con ma – Đông Phương Tuyệt Thế này.
“Khi đó ngươi đang làm cái gì?”
“Thuộc hạ phụng mệnh đem Hắc Dao tiểu thư mang về nhưng nửa đường cô ta lại chạy thoát……” Thập Nhị xấu hổ nói.
“Hắc Dao chạy thoát? Sau đó còn lại bốn người nhưng sao lại cũng không phát hiện nhị ca đi nơi nào ?” Giọng của Đông Phương Tuyệt Thế càng lúc càng sắc bén.
“Chúng tôi tự dưng bị 1 làn khói mê làm cho bất tỉnh nhân sự….” Thập Nhị nín thở trả lời.
“Khói mê?” Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mày.
“Đem tình huống lúc đó nói rõ ràng một chút xem nào ai cùng 1 chỗ với Thiên Kiêu?” Đông Phương Phong Hoa cảm thấy rất kỳ quái.
“Là nhị thiếu gia Hắc Tĩnh cùng ở trong phòng, khoảng 18 và 20 người canh giữ bên ngoài, còn có Miêu Võ trợ thủ của Hắc Tĩnh…….” Thập Nhị kể lại
“Vậy Miêu Võ đâu? Hắn cũng trúng khói mê sao?” Đông Phương Phong Hoa truy hỏi.
“Hình như là vậy tất cả đồng thời ngất đi.”
“Còn ngươi ?”
“Thuộc hạ đang chuẩn bị mang Hắc Dao đi nhưng vừa rời khách sạn đã bị đột kích.”
“Khi đó Hắc Dao đang làm gì?”
“Cô ta sớm đã ngất xỉu.”
“Được rồi……” Đông Phương Phong Hoa trầm tư một lát quay đầu hỏi Thập Tam:
“Thập Tam trong lúc này Hắc Nguyệt Đường có động thái gì không?”
“Bọn họ bên trong nội bộ loạn lên. Cả 2 chị em đều mất tích, Miêu Võ cũng không rõ tung tích và bọn họ cho là chúng ta tay giở trò nên đang chuẩn bị lực lượng đối phó chúng ta.” Thập Tam nói.
“Muốn tới đây? Đến 1 kẻ giết 1, đến 5 giết 5.” Đông Phương Tuyệt Thế tàn bạo nở nụ cười nói.
“Chuyện này rất kỳ quái……” Đông Phương Phong Hoa cau mày nói
“Có gì quái? Chắc là Hắc Nguyệt Đường giở trò, cố tình đưa tin tức giả chắc chắn nhị ca trong tay bọn chúng.” Đông Phương Tuyệt Thế đưa ra kết luận.
“Không! Không đơn giản như vậy. Có lẽ có kẻ cố ý muốn khơi mào để 2 bên đấu đá với nhau.” Đông Phương Phong Hoa nghĩ rất có khả năng có 1 kẻ đứng đằng sau trò này.
“Muốn đấu thì đấu, tiện tay san bằng Hắc Nguyệt Đường cho đỡ phải phiền toái.” Đông Phương Tuyệt Thế chủ chiến.
“Trước hết nên bình tĩnh một chút Tuyệt Thế. Điều quan trọng hiện tại là phải tìm được Thiên Kiêu, không có tin là đã xuất cảnh vậy nó chưa bị đưa ra nước ngoài, vẫn ở Đài Loan, ngay cả Hắc Tĩnh cùng Hắc Dao cũng thế, mặc kệ kẻ mang đi Thiên Kiêu là ai sẽ có lúc hắn sẽ ló ra để bàn điều kiện với chúng ta.” Đông Phương Phong Hoa đối với kẻ thù giấu mặt này không dám khinh thường.
“Chậc! Như vậy là mình bị động, phải chờ đợi, thật phiền hà!” Đông Phương Tuyệt Thế căm giận đứng dậy.
Tiểu tử này…… là nữ?
Đem Hắc Tĩnh khiêng vào, thấy nhóc cả người ướt đẫm hắn hảo tâm giúp đỡ cởi bỏ quần áo trên người nếu không sẽ bị cảm lạnh, cởi sạch áo mới rõ ràng phát hiện vẻ khác thường……Có 1 mảnh vải co giãn ở trước ngực, ngực phập phồng cảnh xuân lồ lộ trước mắt hắn…lần đầu hắn thấy run, quay mặt đi kẻ như hắn giờ lại là 1 kẻ ngốc. Hắn ngây người cứng đờ lâu tựa như cả 1 thế kỉ hắn mới lấy lại bình tĩnh.
Làm sao có thể? Hắc Tĩnh cư nhiên là…… Hắn không tin! ( L: đến thế còn ko tin thì định thế nào..)
Phút chốc hắn nhanh chóng tháo xuống thắt lưng, cởi bỏ quần dài của bộ âu phục kia đúng bên trong là đồ lót của phụ nữ, hắn không chút khách khí kéo sau đó cả người lại ngây dại. ( L: đóng băng tập 2)
Con người Hắc Tĩnh tương ngồi ngay ở trước mặt hắn bộ âu phục nam che dấu 1 cơ thể của nữ… là nữ…
Hắn nín thở giật mình, suy nghĩ có vài giây hỗn độn.
Là nữ ……
Đúng vậy! Hắn đã sớm cảm thấy mình cổ quái không phải sao?
Nhóc kia dám giả dạng, hành vi lừa gạt ánh mắt của hắn, lại không lừa được trực giác của hắn, khung xương nhỏ nhưng tại cả nhà hắn nam nhân ai cũng đẹp hết nên hắn nghĩ là thói quen, vậy ra hắn đã sai? Cứ bảo sao hắn luôn kích động khi nói chuyện hoá ra là nữ, là phản ứng của hắn khi nói chuyện với nữ, vì hắn không thích phụ nữ.
Đây…… mới là con người thực của Hắc Tĩnh.
Kinh ngạc nhìn cô gái kia nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn làm, làm nàng suýt chết đuối ở khách sạn hắn còn đấm 1 phát…… ( L: anh này ko muốn đánh phụ nữ.. giờ nhã ngửa ra..)
Ánh mắt hắn nhìn trên khuôn mặt kia khi đó tím xanh là 1 sủng vật hung dữ. Mà hắn lại thích đấu với con vật nhỏ hung hăng này, khi nó chìa ra móng vuốt thì hắn càng khoái chí….
Ác ý cười ánh mắt dời xuống trước ngực của nàng tạm dừng một chút, cuối cùng dừng nơi bí ẩn giữa 2 chân kia, tim đập loạn lên.
Hắn có bao nhiêu lâu đã không chạm vào nữ nhân?
Nhớ rõ đó là chuyện ba tháng trước chỉ là hắn thuần túy phát tiết, tìm kiếm khoái cảm sau đó tiêu sái rời đi cái gì cũng không lưu lại, ngay cả một cái hôn, một cái ôm cũng không! Quan hệ gọn gàng, cũng không khúc mắc trong trí nhớ của hắn tim hắn chưa bao giờ đập khác thường đập trước 1 người con gái vậy mà hiện tại ngực hắn bị bị đè ép, kìm hàm đang náo loạn đòi giải phóng không lẽ chỉ đơn giản là dục vọng hay có 1 lí do nào khác? ,
“Ô……” Hắc Tĩnh giật mình, lông mi nhíu lại, giống như đang gặp ác mộng vậy.
Hắn hướng người về phía nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra tóc hỗn độn che bộ mặt kia. 1 tiểu mĩ nhân vậy mà lại đeo kính râm to che giấu. …tại sao cô nhóc này phải làm như vậy? Hắn nhớ lại lúc trước nàng giận dữ đá hắn khi hắn nói nàng giống đàn bà… cảm giác như cô nhóc này muốn là đàn ông, không muốn là phụ nữ … căm ghét cơ thể nữ của mình, tự cho mình là 1 người đàn ông. Tự dưng thấy nàng có những hành động rất buồn cười? Không hiểu nổi trong óc nhỏ này suy nghĩ cái gì? ( L: thông báo với chị chị xong.. rồi. Anh ấy chính thức phát tương tư bệnh, phen này chị thua rồi…)
Đầu ngón tay mơn man trên khuôn mặt nàng, vén những sợi tóc ra sau tai, chậm rãi di xuống môi luôn náo loạn của nàng.
Không hiểu nó có vị gì?
Hắn cúi đầu xuống thiếu chút nữa liền hôn nhưng khi chỉ cách 1 cm hắn dừng lại. Hôn trộm một cô gái đang mê man hình như không thú vị! ( L: thú vị ??? ko hiểu) Phải khi tiểu quỷ này tỉnh rồi mạnh mẽ đoạt lấy nó thế này mới có vị. ( L: có phần biến thái) Hăn miệng cười hơi nhếch lên, giúp nàng mặc lại quần áo nguyên trạng như ban đầu. Để cô nhóc này thấy mình bình an vô sự.
Sau đó hắn đặt nàng nằm xuống, quyết định ngủ một giấc đã, rồi sẽ có sức trêu cợt nàng. Nhắm mắt lại hắn cười, đang muốn nhắm mắt ngủ đột nhiên một ý niệm nháy lên trong tư duy hắn, hắn ngồi dậy, quay đầu trừng mắt nhìn Hắc Tĩnh, tươi cười biến mất thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
Hồn vị thợ kia đang trú ngụ trong thân thể 1 nữ nhân…
Nữ nhân kia ở cùng 1 nơi với chiếc bình màu tím…
Lời của tiểu sư thúc của Lỗ Mặc, lúc đầu hắn còn tưởng là Hắc Dao nhưng nếu Hắc Tĩnh là nữ vậy…… hai người bọn họ đều có khả năng! Bởi vì, các nàng đồng thời đều cùng bình Hà Khẩu mỹ nhân ở một chỗ.
Như vậy…… người nào mới là kẻ đặt lời nguyền trên Mỹ nhân từ ?
Là Hắc Dao? Hay là Hắc Tĩnh?
Tốt nhất là……Ý nghĩ trong hắn dừng lại, tốt nhất là ai? Hắn hy vọng là ai? Ở trong lòng hắn lại có hy vọng, hy vọng kẻ đặt lời nguyền không phải là Hắc Tĩnh ư? Người mình nhìn thấy không nhất định là thật, người cho là không nhất định là đúng, trăm ngàn đừng lầm một khi bỏ qua lần này lời nguyền rủa vĩnh viễn khó có thể hoá giải, cho nên cần phải lựa chọn chính xác. Nếu anh không thể xác định thì đó sẽ là người anh thích……
Lời cuối cùng của cô gái đó là có ý gì?
Chọn người hắn thích, hắn làm sao có thể thích kẻ thủ phạm đã nguyền rủa Đông Phương gia nhiều thế hệ? Mặt khác, ai có được linh hồn vị thợ kia, lại do hắn phán định, lựa chọn thích hay không?
Trừng mắt nhìn Hắc Tĩnh, hắn phiền chán nằm xuống.
Nếu không thể xác định là Hắc Dao thì là Hắc Tĩnh, vậy phải mang 2 người đó về, xem giết người nào thì tốt. Chỉ là nếu Hắc Tĩnh mới là bọn họ muốn tìm liệu hắn có thể ra tay với nàng….
Không biết tại sao hắn lại có chút tiếc nuối, mà thật vất vả mới tìm được kẻ hợp khẩu vị của mình, lại không thể ăn…thật khiến người ta buồn bực mà…