Si Tâm Hồn

Chương 5 :

Ngày đăng: 05:36 19/04/20


“Mi…… vì sao ngủ bên cạnh ta?” Hắc Tĩnh lớn tiếng hét lên, giận dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt ngủ no giấc, thoải mái của Đông Phương Thiên Kiêu. Cô vừa tỉnh thì lại phát hiện hắn nằm bên cạnh mình… Hơn nữa…… hơn nữa một bàn tay còn đặt ở trên lưng mình tên hỗn đản này!



Tuy rằng quần áo mình còn chỉnh tề mặc ở trên người nhưng nghĩ đến hắn nằm cạnh mình cả 1 đêm, toàn thân run lẩy bẩy.



“Chỉ có 1 cái giường tôi đương nhiên ngủ ở đó rồi.” Hắn ngắm cô nhóc này liếc mắt một cái, cười khẽ lại nói:



“Làm sao hốt hoảng như vậy? Hai người đàn ông nằm cạnh nhau đâu phải là chuyện kinh thiên động địa gì ?”



Sắc mặt nàng biến đổi nhất thời ngậm miệng. ( L: chết chị chưa?)



Hắn lặng quan sát nàng cười thầm, xoay mình gần tiểu nhóc này hỏi:



“Hay là cậu có bí mật gì mà không thể cho ai biết?”



“Tôi chỉ là không quen cùng người khác ngủ.” Nàng lui về phía sau hơi giận nói.



“Vậy ư ? Vậy cậu về sau nằm cạnh vợ mình kiểu gì?” Hắn cố ý hỏi.



“Tôi đối nữ nhân không có hứng thú,” Nàng lạnh lùng thốt. ( L: ha ha)



“Trời ạ! Thì ra cậu là gay?“Hắn khẩn trương đứng dậy tránh ra, lại nói:



“Vậy thì không phải là tôi gặp nguy hiểm rồi chứ?”



“Yên tâm ta đối với nam nhân giống mình không có hứng thú.” Nàng cắn răng đáng giận nói, tên chết tiệt này tối hôm qua thiếu chút nữa liền dìm mình chết đuối, hại nàng yết hầu đau rất, đầu cũng đau.



“Ồ! Vậy cậu cũng có thể yên tâm! Tôi đối nam nhân cũng không có hứng thú, tôi chỉ ôm nữ nhân cho nên cậu rất an toàn.” Hắn xấu xa cười.



Mặt nàng lại biến sắc, chán ghét trừng hắn một cái không hiểu như thế nào hôm nay tên Đông Phương Thiên Kiêu này có chút không đứng đắn? ( L: mọi khi anh ấy đứng đắn lắm thì phải..)



“Vậy… vừa lúc mi cách ta ra một chút!” Bài xích một tiếng nàng mặc kệ hắn xoay người đi ra khỏi nhà gỗ.



Ngoài phòng thời tiết diễn biến thật tệ, mưa đêm qua đến giờ chưa dứt, sắc trời ảm đạm, cây cối cũng âm u như này chỉ có thể chờ mưa tan đi, mới có thể đi được, chắc là sẽ đi được…



Chính là nàng trong tình trạng này say không nói làm gì lại còn đói đến ngất đi.



“Cậu còn muốn chạy sao?” Đông Phương Thiên Kiêu ở phía sau nàng.



“Đúng.”



“Cậu đi không ra .” Hắn hừ nói.



“Vì sao?” Nàng quay đầu căm tức



“Bởi vì xung quanh nhà gỗ này đều có giăng mê cung.”



“Mê cung ?” là ý gì?



“Chính xác mà nói hẳn là 1 trận đồ bát quái.” Hắn đi về phía trước nhìn những đường mòn kia.



Tối hôm qua hắn đã nghĩ đến, nhà là gỗ, xung quanh lại rừng cây xanh nhìn như phong cảnh tự nhiên nhưng kì thật ẩn trong đó là những cơ quan được sắp đặt trước đó. Cho nên sáng sớm hắn lại đi ra 1 lần nữa nhìn đâu cũng là căn nhà gỗ này mới xác định đây là ảo ảnh trong ngũ hành bát quái trận. Kẻ bố trí này thật không phải tầm thường.



“Bày trận?” Nàng giật mình.



“Có kẻ muón đem chúng ta vây ở chỗ này không cho chúng ta đi ra ngoài, hoặc là tạm thời đem chúng ta nhốt tại nơi này không muốn đển cho ai khác tìm được chúng ta. Dùng loại phương pháp này không cần người trông coi, lại không bị lộ bí mật.” Hắn chậm rãi xoay người nói.



“Người đó là ai?” Nàng giận dữ hỏi.



“Cậu nói xem? Theo như ta biết người duy nhất am hiểu loại kì môn bát quái trận đồ này đã chết, còn cậu cậu thử nghĩ xem ai biết loại trận đồ này?” Hắn cười lạnh ám chỉ



Nàng ngây người một giây, sắc mặt biến đổi gầm nhẹ:



“Không thể nào!”



“Là ai không thể ?” Hắn nhìn chằm chằm nàng.



Nàng lung túng lập tức ngậmchặt miệng, đem tên người kia nuốt xuống.



“A…… Cậu cũng nghĩ đến hắn sao? Hắn cũng không biết từ nơi nào, thần không biết quỷ không hay đi theo bên cạnh cậu, lấy được tin cậy của cậu sau đó còn dựng lên màn này.” Hắn lặng lẽ cười.



“Hắn lúc ấy cũng hôn mê, là chính ngươi tận mắt nhìn thấy không phải sao?”



“Giả bộ hôn mê trò náy cũng dễ diễn mà!”



“Không! Miêu Võ tuyệt đối không thể phản bội tôi!” Nàng lành lạnh chắc chắc.



Miêu Võ nhiều năm theo nàng cũng là thân tín của cha, làm sao có thể làm ra loại chuyện này ?



“Là 1 pháp sư? Ngay thân phận của hắn cũng đủ nguy hiểm rồi, cậu còn cho là kẻ đó đáng tin cậy sao?” Hắn châm chọc nói.



“Miêu Võ không có lý do gì……”



“Hừ! Còn cần lý do gì sao? Lòng tham! Chỉ cần khống chế được Đông Phương Mỹ Nhân cùng Hắc Nguyệt Đường thì cả 10 đời nhà hắn không cần lo ăn mặc, cậu tưởng hắn sẽ bỏ qua cơ hội này sao?”



“Đủ rồi! Tất cả điều này hết thảy đều là phỏng đoán của chính mi mà thôi.” Nàng không tin.



“Tốt, chúng ta sẽ chờ xem, theo phỏng đoán của tôi đã tới thời cơ đàm phán hắn hẳn là sẽ rất nhanh sẽ xuất hiện.”Hắn cười lạnh.



Hắc Tĩnh trừng mắt hắn, cái tên thật đáng ghét này đã thoát không được mà vẫn còn kiêu căng, ngạo mạn.



Thế giới này những người biết “kỳ môn độn giáp trận” không chỉ có Lỗ Mặc và Miêu Võ, hắn dựa vào cái gì mà lên án phía sau màn kịch bắt cóc bọn họ kẻ đứng sau là Miêu Võ?



“Tự mình cho là đúng! Đông Phương Thiên Kiêu ngươi tưởng mình là thiên thần sao.” Nàng phản nồng.




Nàng xác định mới vừa mình không nhìn nhầm.



Hắc Dao hai mắt đăm đăm nhìn vết máu của Hắc Tĩnh đột nhiên kinh hãi thét chói tai ôm lấy đầu:



“A aaaaa!”



“Chị……” Nàng bị giật mình. Vừa rồi…… chắc là…… ảo giác…… đi?



“Ha ha…… rất thú vị……” Miêu Võ nhìn 1 màn này cười ngông cuồng.



“Tấc cả đều nằm kế hoạch của ta, tỷ muội tướng tàn, sau đó đổ tiếng xấu cho Đông Phương gia, ha ha…… Thế nào Đông Phương Thiên Kiêu tiết mục này phấn khích phải không?”



Đông Phương Thiên Kiêu quay đầu nhìn hắn mặt như băng lạnh. Tên giảo hoạt, ác độc này phải nghĩ cách loại trừ mới được…



“Đừng ngo ngoe nữa đi, buông Hắc Tĩnh ra, không còn thời gian nữa ngươi đi theo ta.” Miêu Võ dùng sung uy hiếp.



“Ai Hắc Tĩnh này, lần này ta cũng không thể nào cứu được cậu, cậu liền lẳng lặng ở chỗ này chờ chết đi! Có thể chết ở nơi này cũng rất yên tĩnh.” Đông Phương Thiên Kiêu bất đắc dĩ buông Hắc Tĩnh ra. ( L: câu này quen quen)



“Ngươi……” Hắc Tĩnh tức giận muốn mắng hắn nhưng vừa mở miệng liền phát hiện hắn đang ám hiệu.



Nàng ngẩn ra, vì sao mình lại không hiểu ý tứ của hắn. Hắn muốn nàng phối hợp với hắn…… Thật đáng giận cũng nhìn mình đang bị thương sao? Sao có thể chạy?



Đông Phương Thiên Kiêu xoay người đi với Miêu Võ, còn Hắc Dao thình lình một tay giữ chặt lấy nàng 1 tay đoạt được khảu súng bắn thẳng vào Miêu Võ. Miêu Võ kinh hãi quay cuồng. Hắc Tĩnh thừa dịp lúc này đứng dậy, tóm lấy Hắc Dao, cùng Đông Phương Thiên Kiêu chạy như bay!



Miêu Võ vội vã bắn để giết nhưng lại toàn bắn trượt, Đông Phương Thiên Kiêu vừa chạy vừa quay người đáp lễ hắn mấy phát. Trong đó có một viên vào lỗ tai Miêu Võ hắn sợ tới ôm đầu nằm ngã ra, Đông Phương Thiên Kiêu nhân cơ hội thoát đi.



“Hừ các ngươi cho là có thể thoát được trận đồ của ta sao? Quá ngây thơ rồi……” Miêu Võ che lỗ tai, dữ tợn hừ lạnh vội vàng đuổi theo.



Mưa giàn giụa che đậy tầm mắt cũng che đường đi. Trận đồ hư hư thật thật, phương hướng biến hoá kỳ lạ thật khó dò, bọn họ ba người chỉ có thể liều lĩnhcứ như điên chạy về phía trước, Hắc Tĩnh cùng Hắc Dao ở phía trước còn Đông Phương Thiên Kiêu phía sau.



Phía sau không thấy Miêu Võ nhưng Đông Phương Thiên Kiêu biết hắn vẫn theo đuôi ung dung, lấy một loại vẻ ung dung theo dõi.



Hắn ghét loại cảm giác này nếu không phải muốn bình an mang chị em Hắc gia rời đi hắn muốn đối phó Miêu Võ nhưng 2 cô gái này lại rất quan trọng. Tuy rằng hắn không biết người nào mới có được hồn phách thợ gốm kia, người nào mới giải mỹ nhân chú nhưng hiện tại phải bảo vệ họ, đem họ về về Đông Phương gia. Nhưng nhìn xem tình hình này rất khó khăn, trận mưa bão, mưa tạt mạnh vào mặt, bùn đất vướng chân muốn thoát khỏi nơi này thật quá khó.



Trong lòng đang lo lắng phút chốc hắn thấy trên mặt đất xuất hiện màu đỏ bị nước trôi đi nhưng vẫn nhìn rõ, nhìn lại thì ra cô nhóc kia bị thương.



Nàng chảy máu.



Trúng đạn, thể lực lại suy yếu, hắn biết nàng đã khso có thể chịu nổi nhưng cũng không ho ra tiếng nào, du trì sức mình kéo Hắc Dao đi.



Trong ngực hắn có cảm xúc lạ đó lại nhen nhón lên



Người này……



Hít hơi hắn chạy nhanh đuổi kịp, muốn giúp đỡ cô nhóc 1 chút nhưng phía trước lại có 1 tiếng kêu hét lên. Hắn chỉ thấy phía trước Hắc Dao đột nhiên ngã cả người đang trượt ở sườn dốc còn Hắc Tĩnh cũng bị lôi xuống, hai người đồng thời biến mất trướt mặt hắn.



“A!” Có tiếng gào của Hắc Dao hắn kinh hãi, chạy tới mặt biến đổi.



Bất ngờ sườn dốc có dòng suối nhỏ, nhưng giờ phút này dòng suối nhỏ chảy càng mạnh thành cả 1 con sông, Hắc Dao cùng Hắc Tĩnh hai người 1 nử a ngoi lên giữ chặt vào 1 cành cây ở đó để không bị trôi đi. Tình hình là rất nguy hiểm.



“Cứu tôi với ……” Hắc Dao hình như hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ hô to.



Hắc Tĩnh ngay cả khí lực la lên cũng không có, chỉ có thể cố sức nắm chặt cành câ kia, thở hổn hển, đuối sức.



“Đừng nhúc nhích!” Đông Phương Thiên Kiêu đi đến cẩn thận dọc theo cành câ chậm rãi tới gần, lúc này phía trên một tiếng ầm ầm bùng lên hắn ngẩng đầu thấy hoảng sợ nước từ thượng du chảy mạnh xuống kèm theo cả đất đá đang trào tới. Nếu như này sẽ dìm luôn cả 2 chị em kia. Không còn thời gian nữa với sức lực hiện tại của hắn chỉ có thể cứu được 1 người.



Nên cứu ai?



“Cứu tôi với! Đông Phương Thiên Kiêu……” Hắc Dao điên cuồng nhìn hắn khóc .



Trái lại Hắc Tĩnh mặc dù vẻ mặt tái nhợt nhưng lại tuyệt không mở miệng nhờ hăn cứu, 2 người này nên cứu ai? Ai mới là người Đông Phương gia cần? Hắn suy nghĩ nhưng dòng nước như con ác thú xuông tới gào thét bên tai hắn.



Nếu anh không thể xác định người nào, thì sẽ là người anh thích……



Tâm trạng hắn căng thẳng, tiến đến bờ sông tai giơ ra kéo lấy Hắc Tĩnh dùng sức ôm lấy nàng trước dòng nước xoá điên cuồng..



Trong mắt Hắc Tĩnh có chút kinh ngạc, buồn bực, khó hiểu nói chung rất phức tạp, có gì đó rất ấm áp đang chảy trong mình, làm mình náo loạn, rối bời…….



Hắc Dao nháy mắt đã bị nước cuốn vào, dòng nước siết đem theo nàng đi, hắn trơ mắt nhìn nàng ở trong nước lúc chìm lúc nổi sau đó nhanh chóng biến mất.



Hắn không có thời gian để cho hắn tự hỏi chính mình lựa chọn chính xác hay không, nơi này rất nguy hiểm hắn phải lập tức rời đi. Bởi vậy, hắn vội vàng kéo Hắc Tĩnh tới chỗ cao nhưng Hắc Tĩnh khí lực cạn kiệt hai chân mềm nhùn.



“Này!”



Hắn kẹp lấy nàng đem đi.



“Ta…… cũng sẽ không…… cảm ơn mi đâu……” Hắc Tĩnh dùng chút ý thức còn lại cuối cùng nói ra những lời này rồi liền hôn mê bất tỉnh.



Hắn kéo nàng lên nhìn chằm chằm vào cái mặt trắng bệch không có chút máu của nàng lẩm bẩm:



“Nếu cô biết tôi vì sao cứu cô thì cô cũng sẽ không cảm ơn tôi đâu.” Mặt bình tĩnh ôm nàng trở lại đường mòn, không thấy Miêu Võ hành tung làm hắn thấy ngoài ý. Trận đồ này đã bị lũ quét làm náo loạn, đã thấy đường ra.



Hắn cả người đã mệt đến mức tưởng như không đứng thẳng được nhưng vẫn gắng sức chịu đựng ôm Hắc Tĩnh đi từng bước từng bước một ra ngoài.



Mới đi đến một nửa ở phía trước 1 nhóm người mặc đồ đen lao tới, xúm vào hắn.



Rốt cục cũng tới……



Hắn thở hổn hển trừng mắt nhìn mấy người kia, nhưng không tức giận chỉ trách móc 1 câu



“ Thập Nhị sao bây giờ ngươi mới tới! ”