Siêu Cấp Binh Vương

Chương 116 : Trêu Đùa

Ngày đăng: 10:56 30/04/20


Sau khi ăn cơm xong, Tần Nguyệt nói ở trường học còn có chút chuyện, để cho Diệp Khiêm về trước, nếu có tin tức của Triệu Nhã sẽ nói cho hắn biết. Diệp Khiêm có chút nhếch miệng, đành phải ngoan ngoãn xoay người rời đi.



Diệp Khiêm vừa vừa ly khai, Tần Nguyệt nhịn không được "Phốc phốc" một tiếng bật cười, lẩm bẩm nói: "Đúng là biết cách làm trò hề."



Vừa ra cửa trường, Diệp Khiêm rất xa liền trông thấy hai gã bộ dáng bảo tiêu hướng mình đi tới. Trời đang âm u, lại còn đeo một bộ kính râm, khó tránh khỏi có chút giả bộ ngưu bức.



Diệp Khiêm ngừng lại, lẳng lặng nhìn hai người mặc âu phục hướng mình đi tới."Theo chúng ta đi một chuyến, lão bản của chúng ta muốn gặp ngươi." Hai người đi đến trước mặt Diệp Khiêm dừng lại, một gã trong hai người nói.



Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Lão bản của các ngươi là ai? Hắn muốn gặp ta thì ta phải đi à? Hắn nếu như muốn tìm ta, thì để cho hắn tự đến, lão tử còn có chuyện." Diệp Khiêm từ trước đến nay là người thích ăn mềm không ăn cứng, nếu như đối phương nhỏ nhẹ nói với hắn, Diệp Khiêm sẽ còn cân nhắc xem như thế nào. Thế nhưng mà người đối diện một bộ dáng ra lệnh, giống như Diệp Khiêm là nô tài của nhà bọn họ, muốn như thế nào sai sử đều được, Diệp Khiêm tự nhiên trong nội tâm khó chịu. Hơn nữa, bởi vì chuyện mất tích của Triệu Nhã, Diệp Khiêm tâm tình vốn đang phiền, vừa vặn có người nguyện ý làm nơi trút giận, Diệp Khiêm tự nhiên cũng cố gắng phối hợp một chút.



"Ngươi tốt nhất là theo ta đi, miễn cho chúng ta động tay, như vậy đối với tất cả mọi người đều không tốt, ngươi muốn tự đi hay để chúng ta khiêng ngươi đi?" Tên bảo tiêu tiếp tục nói. Nghe ngữ khí của hắn, giống như Diệp Khiêm nếu như không ngoan ngoãn đi theo bọn họ, thì bọn họ sẽ dùng vũ lực mời hắn đi.




Mèo vờn chuột không tệ, chỉ là ai là mèo ai là con chuột, còn không nhất định.



Gã bảo tiêu đang chạy tức giận thầm nói: "Ngươi ở bên ngoài nói rất hay, sao ngươi không tới thử xem ah." Đương nhiên, lời này hắn là vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, nếu không chẳng phải là mất hết mặt mũi ah. Diệp Khiêm bô dáng phảng phất rất chật vật, bỗng nhiên, Diệp Khiểm trong giây lát ngừng lại. Gã bảo tiêu thu thế không kịp, thiếu chút nữa đâm vào trên người Diệp Khiểm. Diệp Khiểm cố ý giả trang ra một bộ dáng rất mệt, miệng mở lớn thở phì phò nói: "Ta nói, ngươi không mệt mỏi sao? Chúng ta hay là nghỉ ngơi một chút a." Vừa nói, Diệp Khiểm liền ngồi chồm hổm xuống bên cạnh, nhìn tư thế kia giống như là muốn nghỉ ngơi.



Gã bảo tiêu tự nhiên sẽ không bỏ một cơ hội tốt như vây, không chút do dự một cước đá tới. Ngay lúc hắn cho rằng rốt cục cũng dọn dẹp được Diệp Khiểm, lại chợt phát hiện Diệp Khiểm vậy mà giống như biến dạng, hơn nữa trong mắt hắn càng giống như là hắn đá lệch. Nội tâm gã bảo tiệu không khỏi kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì đang xảy ra. Ai ngờ, vừa lúc đó gã bảo tiêu chỉ cảm thấy hai chân của mình tê rần, vậy mà không tự giác quỳ xuống.



Thấy cảnh này tên bảo tiêu còn lại giật mình không thôi, hắn hoàn toàn bị hành động của gã bảo tiêu kia làm cho không hiểu, vì cái gì vô duyên vô cớ vậy mà quỳ xuống trước mặt Diệp Khiểm, đây rốt cuộc là chơi trò gì.



Diệp Khiểm tự nhiên là trong lòng biết rỏ, vừa rồi hắn chỉ là đùa nghịch mà thôi, dùng cục đá đánh trúng vào huyệt đạo ở hai chân gã bảo tiêu. Nhìn gã bảo tiêu quỳ xuống trước mặt của mình, Diệp Khiểm giả trang ra một bộ dáng mờ mịt, nói: "Ai yêu, ngươi làm cái gì vậy à? Quỳ xuống trước mặt ta làm gì, biết rỏ sai là được rồi, không cần quỳ xuống."