Siêu Cấp Binh Vương

Chương 120 : Dưới Gối Đàn Ông Là Vàng

Ngày đăng: 10:56 30/04/20


"Ngươi biết nên làm như thế nào đi à? Có lẽ không cần ta dạy cho ngươi chứ?" Âu Dương Thiên Minh cười lạnh một tiếng nói.



Diệp Khiêm không có bất kỳ do dự, cầm lấy chủy thủ dùng sức đâm vào cánh tay trái của mình, lập tức, máu chảy ra như suối. Thế nhưng mà, Diệp Khiêm lại không có kêu lên một tiếng, phảng phất là không có cảm giác đau. Triệu Nhã trông thấy một màn này, không khỏi nghẹn ngào hét lên một tiếng, sau đó nước mắt ngăn không được chảy xuống. Tuy nàng rất thích cùng Diệp Khiêm đấu võ mồm, thế nhưng mà nàng cũng không có ác ý gì, hơn nữa nàng cũng rỏ ràng trong lúc vô tình mình đã thích loại cảm giác này. Nhìn xem Diệp Khiêm vì mình đổ máu, Triệu Nhã tâm phảng phất như bị lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm.



"Đã hài lòng chưa?" Diệp Khiêm lạnh lùng mà hỏi.



"Làm sao thoả mãn? Ta chịu nhiều đau khổ như vậy, ngươi làm sao có thể dễ dàng như vậy trả lại cho ta?" Âu Dương Thiên Minh khinh thường nói, "Ngươi cầu xin ta đi, cầu ta buông tha cho ngươi ah. Ta rất thích người khác cầu xin ta, đặc biệt là ngươi, ta muốn ngươi quỳ gối trước mặt của ta, bị ta vĩnh viễn dẫm nát dưới chân."



Dưới đầu gối đàn ông là vàng, chỉ lạy trời lạy đất lạy trưởng bối. Nếu để Diệp Khiêm quỳ xuống cầu xin Âu Dương Thiên Minh, không thể nghi ngờ là một chuyện rất khó khăn. Diệp Khiêm hiểu rỏ, Âu Dương Thiên Minh hiện tại muốn làm bất quá chỉ là muốn nhục nhã mình mà thôi, quỳ không quỳ kỳ thật với hắn mà nói cũng không trọng yếu. Huống hồ, coi như mình thật sự quỳ xuống, Âu Dương Thiên Minh cũng sẽ không bỏ qua cho Triệu Nhã.



"Ta đang ở chỗ này, ngươi muốn đem ta dẫm nát dưới chân thì hãy tới đây." Diệp Khiêm cười lạnh nói.



"Ta sợ, ta rất sợ hãi, ta phải sợ ngươi sao." Âu Dương Thiên Minh một bộ dáng khinh thường, nói, "Ta biết rỏ công phu của ngươi tốt, thế nhưng mà công phu giỏi thì thế nào? Ngươi có thể nhanh hơn viên đạn sao?" Vừa nói Âu Dương Thiên Minh liền móc ra một cây súng chỉ vào Diệp Khiểm."Có trông thấy được không? Ừ? Có thấy rỏ không? Ta hiện tại muốn mạng của ngươi bất quá là chuyện dễ dàng mà thôi, công phu của ngươi dù cho rất giỏi thì thế nào?" Âu Dương Thiên Minh đắc ý nói.




Ngoài cửa học viện ngoại ngữ, Chương Cường nhìn Diệp Khiểm điều khiển xe của mình chạy như bay, có chút bất đắc dĩ cười cười. Hắn từ trong miệng Tần Phong biết rỏ Diệp Khiểm, liền quyết định sang đây xem tên tiểu tử có thể làm cho Tần Nguyệt động tâm đến cùng có dạng gì mị lực cùng phách lực. Quả nhiên, Diệp Khiểm không để cho hắn thất vọng, hắn vừa đến cửa trường học liền bị Diệp Khiểm cướp xe, thật sự có chút để cho hắn dở khóc dở cười.



Không bao lâu, Tần Nguyệt lái chiếc Lamborghini Aventador của mình từ trong trường học chạy nhanh ra. Lúc trông thấy Chương Cường ngoài cổng trường không khỏi có chút sửng sốt, liền dừng xe lại. Quay cửa kính xe xuống, Tần Nguyệt thò đầu ra, kinh ngạc hỏi: "Chương thúc, sao thúc lại tới đây?"



Chương Cường cười khổ một tiếng, nói: "Nghe Nhị thiếu gia nói ngươi có bạn trai, cho nên sang đây xem. Ai biết vừa tới cửa ra vào trường học liền bị tiểu tử kia đem xe của ta cướp đi."



"Cái gì? Hắn... Hắn đã cướp xe của thúc?" Tần Nguyệt giật mình hỏi.



Gật gật đầu, Chương Cường nói: "Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là có việc gì gấp, bất quá, đại tiểu thư, ánh mắt của ngươi thật đúng là độc đáo a, tại thành phố Thương Hải dám cướp xe của ta hắn là người thứ nhất. Ha ha, ta phát hiện ta ngược lại có chút ưa thích tiểu tử kia."



Tần Nguyệt sắc mặt có chút đỏ bừng, tuy nàng được xưng là băng sơn mỹ nhân, cả ngày một bộ dáng vẻ lạnh như băng, thế nhưng mà dù sao cũng là đang ở trước mặt trưởng bối, Tần Nguyệt còn không đến mức bày ra một bộ gương mặt như vậy."Chương thúc, thúc đừng nghe Tiểu Phong nói bậy, hắn không phải bạn trai ta." Tần Nguyệt nói.