Siêu Cấp Binh Vương

Chương 220 : Trung Nghĩa Lưỡng Nan (2)

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Đối với Xá Lợi, Diệp Khiêm vẫn luôn ôm thái độ bán tín bán nghi, rất nhiều phim điện ảnh TV thậm chí sách vở đều nhắc đến xá lợi, nhưng mà trong hiện thực có bao nhiêu người có thể gặp qua nó? Huống chi, Diệp Khiêm thủy chung không tin được, người sau khi chết vậy mà còn lưu lại một hòn đá giống như bảo thạch, lại có được lực lượng khổng lồ. Bất quá, giống như Hoàng Phủ Kình Thiên nói, có đôi khi xá lợi có phải là Phật tổ Xá Lợi hay không cũng không trọng yếu; quan trọng là nó có lịch sử lâu đời có giá trị để nghiên cứu.







"Ngươi biết lai lịch của những tên cướp này không?" Hoàng Phủ Kình Thiên hỏi.







Diệp Khiêm mờ mịt lắc đầu, nói: "Tại sao hỏi ta vấn đề này? Ta làm sao biết lai lịch của bọn hắn ah."







"Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, ngươi chắc có lẽ không lạ lẫm a?" Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Những người kia đều là thủ hạ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói cách khác người muốn cướp lấy Phật Tổ Xá Lợi chính là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe."







Diệp Khiêm chấn động, lẩm bẩm nói: "Thế nào lại là hắn?"







"Ngươi đối với Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe so với ta quen thuộc hơn a, dù sao các ngươi đã từng là thành viên lính đánh thuê Nanh Sói. Ta còn nhớ rõ mấy năm trước ta đã gặp Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe một lần, lúc ấy ta đã biết tiểu tử này tương lai nhất định là nhân vật rất nổi tiếng, lại không nghĩ rằng, hắn vậy mà đã thoát ly Nanh Sói, có chút đáng tiếc ah." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.







Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói: "Ngày đó không phải máy bay đã bình an đáp xuống sân bay sao, Phật Tổ Xá Lợi có lẽ không có bị mất a?"







"Không có." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Lúc ấy Phật tổ Xá Lợi quả thật là hoàn hảo không tổn hao gì, ngay trong đêm, chúng ta liền đem Phật tổ Xá Lợi mang về thủ đô, đặt vào trong viện bảo tàng Cố Cung." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.







"Vì sao lại để ở đó?" Diệp Khiêm mê hoặc mà hỏi.








Rất nhanh, xe xuyên qua cửa Trung Sơn, tiến đến Tử Kim sơn.







Trong lịch sử, rất nhiều người đều dùng Long bàn hùng cứ để hình dung địa thế hiểm yếu thành phố Nam Kinh, mà Long bàn này, là chỉ Tử Kim sơn, giống như một đầu Cự Long ở phía đông thành phố Nam Kinh. Tại sao lại gọi là Tử Kim sơn? Là vì mọi người thường xuyên phát hiện, khi ánh mặt trời chiếu xuống, trên đỉnh núi xuất hiện những ánh hào quan màu tím xen lẫn màu vàng. Cổ nhân không rõ ràng cho lắm, tưởng rằng đây là nơi Thần Tiên ở, vì vậy đối với Tử Kim sơn tràn đầy cúng bái. Kỳ thật, chuyện này bất quá là do sự bố trí của các khối đá nham thạch màu tím trên đỉnh phản quang mà thôi.







"Các ngươi không cần theo ta" Diệp Khiêm nhàn nhạt nói một câu, trực tiếp đi lên đỉnh núi.







"Hừ, ta càng muốn cùng." Tây Môn Tiểu Nhã nói, "Không phải là lại để cho hắn trợ giúp đoạt lại Phật tổ Xá Lợi sao, không muốn thì đừng có đáp ứng, đã đáp ứng rồi lại bày sắc mặt cho người ta xem, làm như ai thiếu nợ hắn."







Nam Cung Tử Tuấn làm một động tác đừng lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Chớ nói nhảm. Ngươi mới vào cục Quốc An, có một số việc ngươi không biết. Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng hắn là huynh đệ sinh tử, trước kia cùng là thành viên của tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói. Để cho hắn đi đối phó người từng là huynh đệ của mình, ngươi nói trong lòng của hắn sẽ dễ chịu sao?"







Tây Môn Tiểu Uyển nhìn thấy bóng lưng Diệp Khiêm đã đi xa, có loại cảm xúc nói không nên lời. "Nanh Sói không phải là bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ chúng ta sao? Như thế nào bọn hắn cũng gọi là Nanh Sói? Hơn nữa còn là lính đánh thuê." Tây Môn Tiểu Uyển kinh ngạc hỏi.







"Kỳ thật người sáng lập lính đánh thuê Nanh Sói là Điền Phong, là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ đã xuất ngũ. Chắc hẳn hắn là vì trong nội tâm đối với bộ đội đặc chủng Nanh Sói có tình cảm đặc biết, cho nên mới đem lính đánh thuê mà mình sáng lập gọi là Nanh Sói." Nam Cung Tử Tuấn giải thích nói.







Tây Môn Tiểu Uyển bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ cũng minh bạch vì cái gì Hoàng Phủ Kình Thiên đối với Diệp Khiêm có thể dễ dàng tha thứ như vậy, chắc hẳn cũng là niệm tình tình cảm đặc thù này a? "Đi thôi, chúng ta cũng lên đi, nếu hắn nhất thời nghĩ không ra nhảy núi tự sát thì phiền toái." Tây Môn Tiểu Uyển nói xong, cất bước hướng Diệp Khiêm đuổi tới.