Siêu Cấp Binh Vương

Chương 221 : Tình Cảm Của Nam Nhân

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Độ cao của Tử Kim sơn so với mặt biển chỉ có hơn bốn trăm mét, Diệp Khiêm rất nhanh liền leo lên đỉnh núi. Dưới đỉnh núi, có một tia sương mù vờn quanh, tầng mây vô cùng thấp sát trên đỉnh đầu. Cùng nhiệt độ dưới núi so sánh, tối thiểu thấp hơn bốn năm độ.



Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, đây là lần đầu tiên, hắn cảm giác mệt mỏi nói không nên lời.



Tuy đã trải qua con người cải tạo, đường lên đỉnh núi đã không còn gập ghềnh, nhưng mà, vẫn còn có chút dốc đứng. Diệp Khiêm phóng qua lan can, đứng bên cạnh vách núi, nhìn ra xa xa. Ánh mắt có chút sa sút tinh thần, thần sắc có chút cô đơn. Những năm gần đây, hắn một mực vì Nanh Sói, vì hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nỗ lực, phấn đấu lấy, chưa từng có chút lười biếng. Mà hôm nay, hắn vậy mà cứu không được huynh đệ tốt nhất của mình, không thể đưa hắn từ trong bóng tối trở về, ngược lại phải huynh đệ tương tàn, thật là buồn cười, thật là bất đắc dĩ.



Như thế nào là nam nhân? Lúc hăng hái, hát vang tiến mạnh; cho dù đầu rơi máu chảy cũng không than nhẹ; Thương hải tang điền đều không quan tâm hơn thua, như vậy mới được gọi là nam nhân!



Thế sự phảng phất đều là buồn cười như thế, phảng phất hết thảy mọi chuyện đã sớm được định sẵn. Nam nhân Nanh Sói đều phải trải qua kinh nghiệm tàn khốc như thế. Huynh đệ tương tàn, sự tàn khốc khó có thể tiêu tan.



Diệp Khiêm vẫn nhớ rõ, Điền Phong người sáng lập Nanh Sói, trong ánh mắt thường xuyên hiện lên vẻ cô đơn cùng ai oán. Không nghĩ tới, chuyện phát sinh ở trên người của hắn, hôm nay cũng phát sinh ở trên người của mình.



...



Mười hai năm trước, trên quốc lộ vùng ngoại ô của thủ đô, một chiếc xe ta xia Santana màu đỏ chạy với tốc độ cao, trên thân xe có dấu vết đã bị đụng qua. Xông qua chướng ngại vật mà cảnh sát giao thông tạm thời bố trí, xe chạy như bay ở trên đường lớn, hướng đại sứ quán chạy như bay tới.



Mấy phút đồng hồ sau, tiếng còi cảnh sát vang lên khắp nơi, vô số xe cảnh sát từ từng phương hướng khác nhau chạy như bay mà đến, mục tiêu là chiếc xe taxi Santana màu đỏ. Trong xe, một vị trung niên nam tử hơn 30 tuổi hai mắt hiện đầy tơ máu, giống như mất đi lý trí. Trung niên nam tử đem xe dừng ở ven đường, tiện tay cầm lấy balo ở trên vị trí tay lái phụ cùng một cây súng bắn tỉa, mở cửa xuống xe.


Diệp Khiêm mở mắt ra, quay đầu, để sát vào mặt của Tây Môn Tiểu Uyển. Thiếu chút nữa đã đụng tới nàng, cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, Tây Môn Tiểu Uyển hô hấp rõ ràng tăng lên, trái tim không tự chủ được nhanh chóng nhảy lên. Thấy khuôn mặt của Diệp Khiêm sát bên, Tây Môn Tiểu Uyển đột nhiên cảm giác làn da của người nam nhân này dĩ nhiên lại tốt như vậy, hai mắt thâm thúy giống như bầu trời đêm mênh mông, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một cổ khí tức nam nhân thành thục. Trong nội tâm bỗng nhiên xao động không hiểu thấu,, trên mặt không tự chủ được hiện lên một vòng đỏ ửng.



"Tiểu nha đầu, ngươi là muốn cùng ta đùa nghịch lưu manh sao?" Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên nụ cười tà, nói.



"Ta... Ta..." Tây Môn Tiểu Uyển nói quanh co hai tiếng, thậm chí có chút ít không biết làm sao. Qua kính chiếu hậu, Nam Cung Tử Tuấn thấy một màn như vậy, không khỏi bất đắc dĩ cười cười. "Lưu manh, ngươi cách xa ta một chút!" Tây Môn Tiểu Uyển đẩy Diệp Khiêm ra, nói. Diệp Khiêm cũng không có tiếp tục dây dưa, nhún nhún vai, ngồi xuống.



Nội tâm của Tây Môn Tiểu Uyển vẫn phập phồng bất định, suy nghĩ bấn loạn, mình vừa rồi như thế nào ở trước mặt của hắn nói không ra lời, hơn nữa còn biểu lộ như vậy, thật sự là mắc cỡ chết người. "Ta tên là Tây Môn Tiểu Uyển, về sau không được gọi ta là tiểu nha đầu." Tây Môn Tiểu Uyển nói.



"Ngươi vốn là tiểu nha đầu nha." Diệp Khiêm tí ti không chút nào để ý đến bộ dạng phẫn nộ của Tây Môn Tiểu Uyển, nói.



Tây Môn Tiểu Uyển kỳ thật đã 23 tuổi, có thể ở tuổi này của nàng tiến vào cục Quốc An, hoàn toàn chính xác nàng có chỗ hơn người. Chỉ là, nàng có khuôn mặt em bé, nhìn có vẻ không thành thục, vì thế, Tây Môn Tiểu Uyển hận nhất người khác gọi nàng là tiểu nha đầu. Trông thấy Diệp Khiêm bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, Tây Môn Tiểu Uyển lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Lưu manh, mặc kệ ngươi."



Diệp Khiêm cũng muốn thanh tĩnh, tự nhiên sẽ không đi trêu chọc nàng. Dừng một chút, hỏi Nam Cung Tử Tuấn: "Biết rõ bọn hắn lúc nào giao dịch không?"



"Có lẽ mấy ngày này, thời gian cụ thể còn không rõ ràng lắm, bất quá chúng ta có người đang điều tra, một khi có tin tức sẽ lập tức cho chúng ta biết." Nam Cung Tử Tuấn nói.



Diệp Khiêm gật gật đầu, không nói gì thêm nữa, lại chợp mắt trầm tư.