Siêu Cấp Binh Vương

Chương 230 : Thế Công Của Liên Minh Tô Chu

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Diệp Khiêm cũng chú ý tới biểu lộ không đúng của Tây Môn Tiểu Uyển, hỏi: "Làm sao vậy?"



Tây Môn Tiểu Uyển không nói gì, chỉ là đem hộp lật ra một chút, để cho Diệp Khiêm xem. Trống rỗng, cái gì cũng không có, chớ nói chi là Phật tổ Xá Lợi. Diệp Khiêm tuy đã sớm cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn không khỏi có chút giật mình.



Diệp Khiêm giờ mới hiểu được, vì cái gì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ở phụ cận lại không hiện thân, xem ra đây hết thảy đều nằm trong tính toán của hắn ah. Tựa hồ đã sớm ngờ tới người cục Quốc An nhúng tay, kể từ đó, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có thể đem mọi chuyện đổ lên trên đầu cục Quốc An, chẳng những CIA phải trả tiền, hơn nữa Phật tổ Xá Lợi lại như cũ vẫn nằm trong tay Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.



Quỷ Lang không hổ là Quỷ Lang a, Diệp Khiêm không thể không bội phục, tất cả mọi người đều bị hắn tính kế. Nhưng mà, Diệp Khiêm cũng càng thêm rõ ràng cách làm người của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Nếu là lúc trước, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe tuyệt đối sẽ không để cho thủ hạ của mình không công chịu chết, cho dù là vì hoàn thành nhiệm vụ; mà hôm nay, vì đạt được mục đích của mình, hắn vậy mà không chút nào thương tiếc tính mạng thủ hạ của mình. Sa đọa rồi, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe triệt để rơi vào Hắc Ám ah. Diệp Khiêm không khỏi không cảm khái, huynh đệ tương tàn không cách nào tránh khỏi.



Bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Nam Cung Tử Tuấn đi đến bên cạnh bọn hắn, nói: "Chúng ta đi thôi, nơi đây giao cho cảnh sát xử lý, chúng ta tạm thời không thể lộ diện."



Diệp Khiêm đương nhiên cũng không muốn để cho những cảnh sát kia biết rõ mình, nếu không lại sẽ có thêm phiền toái.



Sau khi bốn người rời khỏi miếu Phu Tử, Diệp Khiêm nhìn bọn hắn, nói: "Chuyện ta đáp ứng lão đầu tử đã làm xong, về sau đừng có đến làm phiền ta."



"Ngươi cho rằng ta nguyện ý a, nếu như không phải cục trưởng nhắn nhủ, ta mới mặc kệ ngươi." Tây Môn Tiểu Uyển nói, "Huống hồ, cục trưởng là cho ngươi giúp chúng ta đoạt lại Phật tổ Xá Lợi, vẫn chưa đoạt được, sao có thể cứ như vậy buông tay mặc kệ ah."



Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Thôi đi pa ơi..., chuyện này là do tin tức sai lầm của các ngươi, làm hại ta đi một chuyến trắng tay, ta còn không có tìm các ngươi tính sổ, còn ác nhân cáo trạng trước. Các ngươi vẫn nên tự mình kiểm điểm lại a!"




"Mấy tên khách hàng đó đã được dẫn đi rồi, ta đã tìm người canh bọn hắn, chờ bọn hắn tỉnh dậy sẽ hỏi rỏ ràng mọi chuyện." Ngu Hưng nói.



Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Người bình thường cũng biết quy củ, không dám ở chỗ này chơi ma túy. Nếu quả thật có người ở sau lưng ngáng chân, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không làm đơn giả như vậy. Ngươi căn cứ tình hình rồi tự xử lý a, đừng làm ra tai nạn chết người, lúc đó sẽ khó giải quyết."



Trong ánh mắt của Ngu Hưng hiện lên một tia tàn khốc, vị này là phần tử trí thức điển hình, sau mấy năm bị ghẻ lạnh đã không còn đơn thuần như xưa, mà đang trong thời gian biến hóa. "Tên phóng viên kia đang ở trong phòng làm việc của ta ở, điện thoại Cameras cũng đã tịch thu." Ngu Hưng hồi đáp.



Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, hướng văn phòng tổng giám đốc đi đến. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng không phải ưa thích dùng bạo chế bạo, hắn vẫn thích không chiến mà khuất phục người hơn, đây mới là binh pháp chí cao nha. Bất quá chuyện này cần đầu nhập tinh lực cùng với thủ đoạn, sẽ rất rườm rà phiền toái, không có đơn giản trực tiếp như dùng bạo chế bạo.



Đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra đi vào, Diệp Khiêm liền trông thấy một người nam tuổi không lớn lắm, ước chừng 30 tuổi, đang ngồi ở trên ghế, mặt mũi tràn đầy giận dữ. Trông thấy Diệp Khiêm, nam tử đứng lên ngạo nghễ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Diệp Khiêm, không có chút nào sợ hãi. Hắn làm phóng viên đã lâu, hơn nữa Diệp Khiêm lại là người có danh tiếng, hắn tự nhiên rõ người trước mặt chính là lão bản của hội sở này, một lão đại của thành phố Nam Kinh.



Trông thấy biểu lộ của nam tử kia, Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, xem ra không phải người dễ dàng trao đổi ah. Âm thầm thở dài, Diệp Khiêm đi tới, có chút cười cười, nói: "Ngồi đi, ngồi xuống nói!"



Gã nam tử chậm rãi ngồi xuống, hiển nhiên không có bất kỳ lời cảm tạ nào, trong ánh mắt phảng phất xem Diệp Khiêm là kẻ có thâm cừu đại hận với hắn.



"Kẻ hèn này là Diệp Khiêm, là lão bản của hội sở này, không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?" Diệp Khiêm rất hòa khí nói. Đối với nhân vật như vậy, Diệp Khiêm muốn hắn biến mất, hủy diệt những chứng cớ kia là chuyện dễ dàng. Bất quá, nhìn xem nét mặt của hắn tựa hồ phi thường cừu thị mình, hiển nhiên là đối với chuyện hội sở của mình "Cung cấp" thuốc phiện phi thường phẫn nộ, cũng coi như là có tinh thần trọng nghĩa. Người như vậy, Diệp Khiêm hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tôn kính, giết hắn tuy dễ dàng, bất quá Diệp Khiêm càng muốn dùng thủ đoạn hòa hoãn, nói không chừng còn có thể đem hắn thu cho mình dùng.