Siêu Cấp Binh Vương

Chương 231 : Không Chiến Mà Khuất Phục Người

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


"Họ Tiêu, Tiêu Mạc!" Gã nam tử rất lễ phép trả lời.



Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Tiêu tiên sinh, có lời gì ngươi cứ việc nói thẳng, hiện tại trong văn phòng chỉ có hai người chúng ta. Mặc dù nói thân phận của ta có thể xem là lão đại Hắc đạo, nhưng ngươi cũng đừng lo lắng ta sẽ giận dữ đánh ngươi." Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Mạc thoáng nhu hòa xuống cùng buông lỏng thân thể, Diệp Khiêm âm thầm nhẹ gật đầu, quay người đưa tới một cái ba lô, nói tiếp: "Đây là điện thoại cùng Cameras của ngươi, bên trong ảnh chụp cũng đều vẫn còn. Ngươi có thể lấy về, về phần ảnh chụp bên trong ngươi muốn xóa bỏ hay là viết báo, thích làm gì cũng được."



Tiêu Mạc vẻ mặt kinh ngạc tiếp nhận ba lô, sau đó nhìn Diệp Khiêm, trước kia cũng gặp phải chuyện bị người đoạt điện thoại cùng Cameras như thế này, thế nhưng mà trên cơ bản đều là thủ tiêu ảnh chụp; mà hôm nay, Diệp Khiêm vậy mà nguyên vẹn trả lại cho hắn, không khỏi để cho hắn có chút cảm giác bất khả tư nghị. Nhưng mà, sau nhiều năm làm phóng viên, Tiêu Mạc coi như là duyệt qua vô số người, loại người giống như Diệp Khiêm thường thường rất khó đối phó, một người chỉ hơn 20 tuổi lại có thể thuyết phục thủ hạ của Trần Phù Sinh, có thể cùng Chu Thiện Tô Kiến Quân đọ sức, tự nhiên là người có thủ đoạn và mưu kế.



Cầm lấy ba lô, Tiêu Mạc nhẫn nhịn cả buổi, mới lên tiếng: "Nhân chứng vật chứng đều có, các ngươi không chạy thoát được đâu."



Ngữ khí nói chuyện rõ ràng đã không còn ngạo khí giống như lúc vừa nhìn thấy Diệp Khiêm.



"Ah? Nhân chứng vật chứng đều có? Tiêu tiên sinh, ngươi làm phóng viên nhiều năm như vậy, không lẽ ngươi không biết chuyện con mắt cũng sẽ gạt người sao?" Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên tiếu ý, nói.



Tiêu Mạc không khỏi sững sờ, có cảm giác một câu bừng tỉnh người trong mộng, lúc trước mình chỉ lo làm thế nào thoát thân, sau đó đem chuyện này đưa ra ánh sáng, căn bản cũng không có cân nhắc qua chuyện này. Hiện tại ngẫm lại, quả thật chuyện này rất khả nghi. Bất quá, Tiêu Mạc nhưng vẫn quật cường nói: "Thế nhưng mà..." Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Mạc lại không biết nói tiếp như thế nào nữa.



Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, xem ra bước đầu tiên công tâm đã hoàn thành. "Tiêu tiên sinh, làm nghề như ngươi cũng thật cực khổ a? Tiền lương không cao, lại thường xuyên có nguy hiểm đến tánh mạng." Diệp Khiêm nói.



Tiêu Mạc nhẹ gật đầu, nhớ tới kiếp sống phóng viên của mình, có thể nói là gặp trắc trở trùng trùng điệp điệp, không khỏi thở dài. Lúc nhìn Diệp Khiêm, trong ánh mắt nhiều hơn một loại cảm giác phảng phất như nhìn tri kỷ.
Diệp Khiêm không khỏi rùng mình một cái, nói: "Chuyện có chút phiền phức, nếu ngươi không ra tay thì mọi chuyện sẽ không xong."



"Lúc có chuyện mới nhớ đến ta, lúc không có chuyện thì đem ta ném ở một bên, ta như thế nào lại mệnh khổ như vậy a, ngươi là người không có lương tâm." Tống Nhiên nói.



Trán của Diệp Khiêm chảy ra mồ hôi, ấp úng nói: "Cái kia... Cái kia... Nhiên tỷ a, kỳ thật ngươi đã hiểu lầm, ta mỗi ngày đều nhớ đến ngươi, hận không thể lập tức bay trở về thành phố Thượng Hải gặp ngươi ah. Chỉ là, chuyện bên này quá nhiều, không thể phân thân ah."



"Thật sự?" Tống Nhiên hiển nhiên không tin Diệp Khiêm, tiểu tử này có chuyện muốn nhờ thì miệng nói ngon gọt, nàng đã sớm biết rõ hắn rồi.



"Đương nhiên thật sự." Diệp Khiêm kiên định nói, sợ bà cô này nhất thời hờn dỗi thì cục diện rối rắm này hắn không dễ dàng thu thập ah.



"Được rồi, ta sẽ giúp ngươi. Bất quá, sau khi xong chuyện này ngươi phải đáp ứng ta một chuyện." Tống Nhiên nói.



"Ok, không có vấn đề, ngươi muốn ta làm gì, chỉ cần ta có thể làm được, nghĩa bất dung từ." Diệp Khiêm một bộ dáng"Hiên ngang lẫm liệt" nói.



"Đây chính là ngươi nói ah, ta cũng không có ép ngươi nha." Tống Nhiên yêu mị nở nụ cười, nói, "Kỳ thật, yêu cầu của ta cũng không cao lắm, nếu như chuyện này ta hoàn thành, thì ngươi đem lần đầu tiên của ngươi cho ta là được rồi."