Siêu Cấp Binh Vương
Chương 276 : Mưa Gió Nổi Lên
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
"Đjxmm~, ngươi con mẹ nó đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng, chính mình gây chuyện còn muốn lão tử chùi đít cho ngươi." Hồ Dược âm thầm thầm nghĩ. Thế nhưng mà lời này lại không dám nói ra, quan lớn hơn một cấp đè chết người ah.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đem những này người toàn bộ cho bắt lại." Khương Bân Dương vừa khiển trách vừa nói.
"Hồ trưởng cục, đã lâu không gặp ah." Diệp Khiêm không mặn không nhạt nói một câu.
Hồ Dược cười cười xấu hổ, nói: "Diệp tiên sinh, tại sao lại là ngươi ah."
"Các ngươi nhận biết nhau?" Khương Bân Dương nhìn Hồ Dược, hỏi. Biểu lộ rất nghiêm túc, hiển nhiên cho rằng Hồ Dược là hậu trường của Diệp Khiêm.
"Gặp qua mấy lần." Hồ Dược cảm thấy rất khó xử, hai người này đều là người mà hán đắc tội không nổi a, sớm biết trường hợp như vậy, cho dù đánh chết hắn thì hắn cũng không muốn đến. Hắn hiện tại bị kẹp ở giữa hai người kia cũng không biết phải làm sao.
"Hồ Dược, không phải là ngươi cùng hắn có giao dịch gì đó, cho nên muốn che chở hắn chứ." Khương Bân Dương nghiêm nghị nói.
"Hừ, ngươi cũng đừng bày ra bộ mặt quan lớn, không cần cầm quyền lợi của mình đi áp bức người khác." Diệp Khiêm nhìn Hồ Dược, sau đó quay đầu nói với Khương Bân Dương, "Ta cùng Hồ trưởng cục không có quan hệ gì, chỉ là lần trước hắn đem ta bắt đến cục cảnh sát một lần, cho nên biết nhau mà thôi."
"Sư phụ, cùng lão cẩu này nói nhiều như vậy để làm gì, đcmn, hãy để cho lão tử bắn chết hắn cho xong chuyện." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói xong, lại móc ra súng ngắn chỉa vào đầu của Khương Bân Dương. Việc này làm cho Hồ Dược cùng những cảnh sát kia sợ hãi không thôi, người này lá gan cũng quá lớn, vậy mà ở trước mặt cảnh sát dám móc súng chỉ vào đầu bí thư khu ủy. Lập tức bọn họ cũng không dám chậm trễ, nhao nhao rút súng ra, nhắm vào Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Đem súng bỏ xuống, mau đem súng bỏ xuống."
"Như thế nào? Dọa lão tử a, có bản lĩnh thì các ngươi nổ súng ah." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Tuy nhiên Hồ Dược đối với Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vẫn tương đối bội phục, ít nhất tiểu tử này vừa rồi làm như vậy cũng có chút trợ giúp cho hắn, thế nhưng mà dù sao cũng đang ở trước mặt bí thư khu ủy, hắn cũng không dám khinh thường ah. Có chút khó xử nhìn Diệp Khiêm, Hồ Dược không biết nên xử lý như thế nào.
Nghe Lí Hạo gọi Diệp Khiêm là nhị ca, Khương Bân Dương không khỏi sửng sốt một chút, thế nào lại tới thêm một người cùng Diệp Khiêm có quan hệ mập mờ a.
Diệp Khiêm lườm Khương Bân Dương, nói với Lí Hạo: "Tam đệ, đệ cũng ở chỗ này lớn lên, những người láng giềng này, đệ chắc có lẽ cũng không lạ lẫm a? Kế hoạch cải tạo thành cũ này, vốn là một chuyện tốt, những người láng giềng này cũng đều nguyện ý phối hợp với công tác chính phủ, thế nhưng mà phí để bọn họ dời đi nơi khác còn chưa đủ cho bọn họ mua một cái WC, đệ nói bọn họ về sau sẽ ở nơi nào? Hơn nữa, những kẻ gọi là lãnh đạo chính phủ này, là quan phụ mẫu của dân chúng, mà chỉ biết dùng quyền lực trong tay áp bách bọn họ đi vào khuôn khổ, thậm chí còn động thủ đánh người. Ta ngược lại muốn biết, rốt cuộc là ai cho bọn hắn quyền lợi lớn như vậy."
Lí Hạo thở dài, nói: "Nhị ca, ai đúng ai sai, sau này hãy nói, nhị ca trước hết để cho hắn đem Khương bí thư thả ra a."
Lúc này, trên bộ đàm của Lí Hạo truyền đến âm thanh của lính đặc công: "Báo cáo, Súng Bắn Tỉa đã vào chỗ, có thể đánh gục mục tiêu, mong được chỉ thị!" Lí Hạo chấn động, sợ hãi nói gấp: "Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép nổ súng."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Như thế nào? Hiện tại cánh cứng cáp rồi, ngay cả nhị ca cũng dám giết, đúng không?"
Lí Hạo cười khổ một tiếng, nói: "Nhị ca biết đệ không phải là người như vậy mà. Vương bí thư đang trên đường chạy đến, có chuyện gì chúng ta đợi tí nữa rồi nói sau, nhị ca trước tiên đem người thả đi à. Chuyện này nếu náo lớn sẽ không tốt."
"Thả người hả, ta nói rồi, trừ khi hắn quỳ xuống xin lỗi những người dân ở đây còn không thì miễn bàn." Diệp Khiêm kiên quyết nói.
Lí Hạo không khỏi cười khổ, tính tình của nhị ca vẫn là như vậy, nhìn Khương Bân Dương, Lí Hạo nói: "Khương bí thư, ta nghĩ ngươi vẫn nên làm theo ý của nhị ca ta thì hơn."
Khương Bân Dương triệt để sửng sốt, vốn Hồ Dược đã kêu hắn làm theo lời Diệp Khiêm nói, hiện tại Lí Hạo lại lần nữa kêu hắn làm theo lời Diệp Khiêm nói. Hắn đường đường là một bí thư khu ủy, bắt hắn quỳ xuống xin lỗi đám điêu dân này? Thì còn ra thể thống gì ah. Bất quá, ở chỗ này có nhiều cảnh sát như vậy, làm cho Khương Bân Dương cảm thấy rất tự tin, quật cường nói: "Để cho ta quỳ xuống, đó là chuyện không có khả năng xảy ra."
"Con mẹ mày, còn cứng rắn hả." Thanh Phong ở một bên cũng không nhịn được nữa, đi qua, lại là một bạt tai tát tới. Khương Bân Dương chỉ cảm thấy hôm nay chính là ngày uất ức nhất từ khi hắn sinh ra, bị người cầm súng chỉa vào đầu không nói, lại còn bị tát vào mặt nhiều lần trước mặt mọi người.