Siêu Cấp Binh Vương
Chương 275 : Bí Thư Khu Ủy
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Rất nhiều người ở thành cũ là láng giềng của lão tía, Diệp Khiêm cũng nhận biết rất nhiều người ở đó. Tập đoàn Phi Tường để một số thế lực xã hội đen dưới trướng cưỡng chế những hộ dân không chịu di dời đi nơi khác, trong quá trình cưỡng chế đã xãy ra xô xát, trong lúc nhất thời khiến cho quần chúng kích động không thôi, làm cho những lão nhân bướng bĩnh càng hạ quyết tâm chết cũng không dời đi nơi khác.
Kỳ thật, ai cũng không muốn trở thành hộ bị cưỡng chế, bọn họ làm sao không hiểu rõ, bản thân bọn họ chỉ là dân chúng bình thường làm sao có thể đấu lại tập đoàn lớn như tập đoàn Phi Tường. Đây cũng là do cuộc sống bắt buộc, hiện tại giá phòng ở thì quá mắc, mà phí dơi đi nơi khác lại quá ít, nếu bọn họ không ý kiến thì về sau họ biết sống ở nơi nào?
Tập đoàn Phi Tường tập mượn nhờ sức mạnh của nhân viên công tác cục xây dựng và chính phủ khu ủy, đối với những người dân không chịu dời đi nơi khác tiến hành công tác tư tưởng. Nói là khuyên bảo, thật ra là uy hiếp bọn họ.
Lão tía cũng có một căn phòng ở khu thành cũ, chỉ cần Diệp Khiêm không đồng ý, cũng có ý nghĩa chỗ đó ai cũng đừng nghĩ có thể đi vào phá bỏ. Sáng sớm hôm nay, Diệp Khiêm liền nhận được điện thoại của lão tía, nói là người khu chính phủ cùng cục xây dựng lại đi đến thành cũ, hơn nữa lại còn đả thương người ở đây. Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, những ban ngành chính phủ này càng ngày càng thái quá rồi, nếu như là tập đoàn Phi Tường để cho những thế lực Hắc Ám đả thương người thì thôi, thế nhưng mà bọn họ là người mà dân chúng dựa vào, vậy mà vì lợi ích bản thân, lại làm ra loại chuyện này.
Diệp Khiêm làm sao có thể tin vào lơi nói của bọn họ, cái gì mà vì bộ mặt thành phố, vì sự phát triển thành thị, còn không phải là vì tập đoàn Phi Tường cho bọn hắn chỗ tốt sao.
Su khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm gọi Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đến, sau đó cả ba liền đi đến thành cũ.
Không bao lâu, liền đi tới đó. Chỉ thấy mấy người mặc âu phục đang đứng đó, trong đó có một gã nam tử trên tay đang cầm một chén trà có bộ dáng là người lãnh đạo của những người này, gã đang đứng phát biểu trước mặt những người dân ở đây, phía sau lưng của bọn hắn còn có mấy người trẻ tuổi đang mặc đồng phục giữ trật tự đô thị. Dân không đấu cùng quan, hơn nữa những hộ dân ở khu thành cũ cũng không đoàn kết, không có hạch tâm nồng cốt, nên không dám phản kháng, đều là yên lặng cúi đầu đứng đó nghe những kẻ gọi là lãnh đạo phát biểu.
Diệp Khiêm sau khi xuống xe, liền trực tiếp đi tới, thấy trên cánh tay của một lão giả có vết rạch, miệng vết thương cũng sâu, chỉ trầy da mà thôi, có lẽ là do ngã trên mặt đất. Diệp Khiêm đi qua, hỏi: "Lão không bị sao chớ?"
Lão giả này là bạn đánh cờ của lão tía, trước kia thường xuyên đánh cờ cùng nhau, Diệp Khiêm tự nhiên nhận biết lão. Lão đương nhiên cũng biết hắn là đứa con thứ hai của lão tía, nói: "Không có việc gì, chỉ là bị một ít súc sinh làm cho trầy da mà thôi."
"Ngươi là ai?" Diệp Khiêm quay đầu, nhìn hắn một cái, hỏi.
"Ta là cục trưởng cục xây dựng, Đường Thu Kiệt." Tên quan viên kia nói.
"Ah, vậy chức quan của ngươi có lẽ so với thư ký khu ủy còn thấp hơn rất nhiều a? Hắn còn không dám lên tiếng, lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện?" Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Đường Thu Kiệt ngạc nhiên, nói quanh co: "Ngươi..." Thế nhưng mà lời nói đến bên miệng, hắn vẫn phải nuốt xuống, vừa rồi hắn thấy tận mắt sự điên cuồng của ba người này, vẫn ít nói chuyện thì tốt hơn, nếu không thật sự chọc giận mấy tên điên này, bị đánh thì thật không đáng.
Lúc này, một hồi tiếng còi cảnh sát truyền tới, hơn mười chiếc cảnh sát chạy như bay mà đến. Bọn hắn đều đang sợ hãi a, vừa rồi bí thư khu ủy gọi điện thoại tới, nói có người công nhiên tập kích nhân viên chấp pháp, họ liền cuống quít đi ô-tô chạy đến đây. Cục trưởng khu phân cục Hồ Dược tự mình dẫn đội, đại đội trưởng đội hình sự, đại đội trưởng đội tri an, toàn bộ đều chạy đến.
Trông thấy cảnh sát đi tới, Khương Bân Dương cùng Đường Thu Kiệt nhẹ nhàng thở ra, sự tự tin bắt đầu trở lại, lá gan cũng tăng lên không ít.
"Bí thư Khương!" Hồ Dược từ rất xa đã nhìn thấy Diệp Khiêm, không khỏi có chút sửng sốt, hắn đã thấy tận mắt năng lực của Diệp Khiêm, lần trước Diệp Khiêm bị nhốt ở bên trong cục cảnh sát của hắn, thiếu chút nữa đã hại hắn mất đi cái mũ quan. Hồ Dược ẩn ẩn cảm thấy sự tình có chút không tốt rồi, đám người chính phủ này tại sao lại đắc tội vị này nữa à. Lúc đến bên cạnh Khương Tân Dương, Hồ Dược kêu một tiếng.
Khương Bân Dương hừ một tiếng, nói: "Hiệu suất xử lý công việc của các ngươi quá thấp. Ta gọi nãy giờ mà bây giờ mới đến, hừ."