Siêu Cấp Binh Vương
Chương 289 : Bầy bái
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Diệp Khiêm biểu hiện ra bên ngoài vô lại cũng tốt, nhẹ nhõm cũng tốt, nhưng trong nội tâm của hắn thủy chung là vẫn là chiến ý không lùi bước trước bất cứ khó khăn gì. Sư huynh Tông Chính Nguyên của Hồ Hội xuất hiện, để cho Diệp Khiêm cảm thấy nguy cơ, bản thân hắn bây giờ căn bản là quá yếu.
Vốn, Diệp Khiêm còn muốn đem Nanh Sói đi vào chiếm giữ kinh đô, nhưng bây giờ không thể không tạm thời bỏ ý niệm này đi. Mặc dù có hội sở Kim Sắc Huy Hoàng của Hồ Hội, Diệp Khiêm có thể cùng nhân vật cấp độ trung ương mốc nối quan hệ, nhưng cũng làm cho Diệp Khiêm minh bạch kinh đô là nơi tàng long ngọa hổ, nếu không có chuẩn bị chu toàn thì không thể đi vào. Nếu không, một khi không cẩn thận đắc tội người nào đó, khả năng sẽ bị họa sát thân, thậm chí ngay cả Nanh Sói cũng sẽ bị hủy diệt.
Vài ngày sau, Diệp Khiêm lái xe đi ra khỏi thành phố Thượng Hải. Thế cục bên này trên cơ bản đã ổn định, Diệp Khiêm quyết định đi gặp sư phụ một lần, thuận tiện cũng nói với hắn chuyện của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Về phần Ngụy Phi Tường, Diệp Khiêm tin tưởng hắn trên căn bản là nhấc lên không nổi sóng gió gì rồi, có Jack tọa trấn tại thành phố Thượng Hải, chắc có lẽ không có vấn đề gì.
Sư phụ của Diệp Khiêm được gọi là Lâm Cẩm Thái, là một cổ võ giả Hoa Hạ, bất quá lão lại càng ưa thích tự xưng là người Luyện Khí. Diệp Khiêm gặp Lâm Cẩm Thái ở vùng Trung Đông, sau khi dạy võ cho Diệp Khiêm một khoảng thời gian, Lâm Cẩm Thái liền về nước. Bất quá, trước khi về nước đã đem địa chỉ nơi ở của lão nói cho Diệp Khiêm, chỉ là Diệp Khiêm lại thật không ngờ, sư phụ vậy mà lại ở tại nơi sơn thôn vắng vẻ như thế này. Có lẽ, sư phụ truy cầu chính là cùng thiên nhiên kết hợp, giống như Lâm Cẩm Thái đã nói, người Luyện Khí muốn ở gần với tự nhiên.
Từ thành phố Thượng Hải lái xe đến tỉnh Giang Tây. Đến tỉnh Giang Tây đã là giữa trưa rồi, Diệp Khiêm đơn giản ăn cơm trưa, sau đó tiếp tục lái ô-tô hướng nhà của Lâm Cẩm Thái chạy tới. Lúc đến thị trấn thì đã chạng vạng tối.
Chỗ ở của Lâm Cẩm Thái là một vùng núi vắng vẻ, con đường cũng rách tung toé, gồ ghề, Diệp Khiêm không thể không thả chậm tốc độ lái xe. Bóng đêm đã buông xuống, trên bầu trời xuất hiện mặt trăng hình lưỡi liềm, ánh trăng yếu ớt chiếu xạ lên con đường hắn đang đi.
Không khí trên núi rất tốt, chỉ có điều, lúc này là ban đêm nên đặc biệt yên tĩnh. Núi non trùng điệp, đường núi bằng đất do đi thời gian dài mà hình thành. Cây tùng, cây bách hai bên đường xanh um tươi tốt mọc cùng với cỏ dại, trên núi toàn là đá nên không trồng được cây nông nghiệp nào, chỉ có cây có sức sống kiên cường như cây tùng cây bách mới có thể sinh tồn.
Ánh trăng xuyên qua lá cây tùng bách, rơi trên mặt đất càng thêm yếu ớt. Diệp Khiêm cẩn thận từng li từng tí điều khiển xe, nếu xe ở chỗ này phát sinh trục trặc vậy thì thảm rồi. Bất quá may mắn, Diệp Khiêm đặc biệt chọn một chiếc Hummer việt dã, nếu như là những chiếc xe cá nhân bình thường, đoán chừng nửa bước đều đi không đi được.
Diệp Khiêm lúc này cũng không cố kỵ nữa, nhanh chóng từ trong xe nhảy ra ngoài, chạy vội tới chỗ đứa bé ngã xuống. Lúc này gần như cả bầy Bái đều hướng tới hắn công kích, cả người hắn nhảy dựng lên, Huyết Lãng trong tay xen lẫn thế công ác liệt, hướng cổ một con Bái đâm vào. Cùng lúc đó, mũi tên của đứa bé kia đã phi tốc phóng tới, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu một con Bái trong đó. Chủy thủ của Diệp Khiêm lập tức đâm vào cổ của một con Bái khác, tăng thêm thế công mãnh liệt của hắn trực tiếp đem con Bái đính trên mặt đất. Con Bái vùng vẫy vài cái, sau đó tuyệt khí bỏ mình.
Đi qua đỡ đứa bé kia dậy, Diệp Khiêm hỏi: "Ngươi không sao chớ?"
Đứa bé nhếch môi cười cười, nói: "Không có việc gì."
Lúc này đứa bé mang theo cung tên cũng đi tới, trừng đứa bé kia, nói: "Hổ Tử, ngươi thật vô dụng, ở trên cành cây mà còn có thể rơi xuống, ngươi có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không, thiếu chút nữa ngươi đã đi gặp Diêm vương gia rồi."
Đứa bé gọi là Hổ Tử kia nhếch môi ngu ngơ nở nụ cười, nói: "Ca, ta đây không phải là nhất thời cao hứng sao."
Đứa bé mang cung tên trừng Hổ Tử, sao đó ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, hỏi: "Ngươi là ai? Nửa đêm canh ba ở trên núi làm cái gì, ở đây giờ này rất nguy hiểm a. Bất quá, một chiêu vừa rồi của ngươi ngược lại rất mạnh."
"Ah, ta đi Chu Thụ Thôn thăm một vị thân thích. Ta gọi là Diệp Khiêm, ngươi thì sao? Các ngươi như thế nào cũng ở đây muộn như vậy?" Diệp Khiêm cười cười, nói.