Siêu Cấp Binh Vương
Chương 293 : Có cừu oán tất báo
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Sau khi đến đồn cảnh sát, Nhân Hùng liền đem Diệp Khiêm cùng Lâm Phàm cách ly thẩm vấn, Diệp Khiêm cũng không có ngăn trở, đây là một lần khảo nghiệm đối với Lâm Phàm, một kinh nghiệm mà khi sống không thể thiếu được. Chỉ có để cho Lâm Phàm biết rõ, ở bất kỳ thời điểm nào cũng phải kiên trì tín niệm của bản thân, tất cả mọi người ở trong mắt mình bất quá chỉ là sinh vật hèn mọn, có như vậy hắn mới có thể chính thức phát triển, có được dã tâm cùng khí phách của nam nhân.
Nhân Hùng tự mình thẩm vấn Lâm Phàm, mà Diệp Khiêm thì bị một cảnh sát khác mang vào trong một phòng thẩm vấn khác. Lúc Diệp Khiêm vừa đi vào phòng thẩm vấn, thì sở trưởng đồn công an đã vội vội vàng vàng đi đến. Nơi này là địa phương có chút núi cao hoàng đế xa, nhiều chính sách của trung ương cũng không thể hoàn toàn truyền đạt xuống, hoặc có thể là do chính quyền địa phương không chấp hành.
Diệp Khiêm biết rõ, Lâm Phàm tiến vào phòng thẩm vấn, khó tránh khỏi sẽ có một ít vết thương ngoài da. Nam nhân nếm qua khổ đau, chảy qua máu, thì mới hiểu được có quyền lợi trọng yếu như thế nào. Diệp Khiêm không muốn tương lai Lâm Phàm sẽ trở thành đại anh hùng, bởi vì anh hùng thường không có kết cục tốt, hắn muốn Lâm Phàm tương lai có thể trở thành một kẻ kiêu hùng. Chuyện này, cũng coi như là một chút báo đáp đối với công ơn sư phụ đã dạy dỗ hắn.
"Là Diệp tiên sinh sao? Ta là Kha Bình sở trưởng của đồn công an này, ngươi tốt, ngươi tốt!" Một trung niên nam tử đi vào trong phòng thẩm vấn, cúi đầu khom lưng nói. Tại nơi trấn nhỏ vắng vẻ này, hắn là sở trưởng đồn công an cũng tính toán là một phương bá chủ à, quyền trong tay cũng không phải là nhỏ.
Sáng sớm hôm nay, Kha Binh nhận được tin tức nói là trong Chu Thụ Thôn có người giết người, hắn lập tức hưng phấn không thôi, liền lập tức để cho Nhân Hùng nhanh chóng đem người bắt kẻ phạm tội về quy án. Chỉ cần có người phạm tội, khẳng định sẽ có người nịnh bợ nịnh nọt hắn, chỗ tốt dĩ nhiên không phải ít. Thế nhưng mà sau khi nghe được người bị giết là em trai của Nhân Hùng, thì có chút nhếch miệng, bất quá cũng không có sao, chỗ tốt tự nhiên vẫn sẽ kiếm được một chút. Nhân Hùng là người thông minh, tự nhiên sẽ biết cung phụng cho hắn, hắn sẽ đem người phạm tội tăng nặng tội thêm một ít.
Nhưng mà, sau khi Nhân Hùng rời đi không có bao lâu, liền nhận được điện thoại của cục thành phố gọi tới. Chuyện này không khỏi lại để cho hắn lắp bắp kinh hãi, như thế nào mà người cục thành phố nhanh như vậy đã biết chuyện xảy ra, hơn nữa còn để cho hắn thận trọng xử lý chuyện này, nói là do thượng cấp phân phó, thân phận của người kia không đơn giản. Kha Bình tự nhiên nghe hiểu được ý tứ phía trên, liền vội vàng cúi đầu khom lưng đáp ứng.
Khi biết được người bị tình nghi đã bị bắt đến bên trong phòng thẩm vấn, Kha Bình một khắc ngựa không dừng vó liền chạy tới.
Diệp Khiêm biết rõ, nhất định là Hoàng Phủ Kình Thiên đã hạ đạt mệnh lệnh rồi, tốc độ ngược lại rất nhanh. Có chút cười cười, Diệp Khiêm cùng Kha Bình bắt tay, nói: "Kha sở trưởng, lại gây thêm phiền toái cho ngươi rồi."
Tên cảnh sát kia đi theo Nhân Hùng bắt Diệp Khiêm cùng Lâm Phàm, nhìn thấy sở trưởng của hắn có thái độ khúm núm như thế, không khỏi ngây ngẩn cả người. Rất nhanh, hắn liền hiểu được, chỉ sợ người này thân phận không đơn giản a, nếu không sở trưởng của hắn gần đây cái mũi chỉ lên trời làm sao có thể khúm núm như vậy. Hắn cũng không khỏi âm thầm may mắn, may mắn lúc bắt người vừa rồi không có động thủ, nếu không tiền đồ của hắn chỉ sợ đã bị hủy. Nhớ tới Nhân Hùng, hắn không khỏi âm thầm thở dài, tiểu tử kia xem như đá trúng thiết bản rồi.
"Đâu có đâu có, Diệp tiên sinh nói quá lời." Kha Bình sợ nói gấp.
Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, thoả mãn nở nụ cười một chút, quay đầu nhìn Kha Bình, nói: "Kha sở trưởng, chấp pháp bạo lực, lại còn lạm dùng quyền lực trong tay, ta nghĩ, không cần ta dạy ngươi xử lý chuyện này như thế nào đi à?"
"Ta biết rõ, ta biết rõ!" Kha Bình liên tục gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển hướng tên cảnh sát bên cạnh, nói: "Tiểu Vương, đem Nhân Hùng còng tay lại cho ta!"
Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nói: "Nhớ kỹ, còn có cha và mẹ của hắn, đều là những kẻ tham ô nhận hối lộ, chắc hẳn trưởng trấn đã biết chuyện này, ngươi cùng trưởng trấn cùng nhau xử lý a."
"Đúng, đúng!" Kha Bình liên tục cúi đầu khom lưng nói, "Diệp tiên sinh, ngươi đi thong thả!"
Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, đỡ Lâm Phàm đi ra ngoài. Sau khi trải qua chuyện này, Diệp Khiêm tin tưởng, tại thị trấn này, có lẽ không có người còn dám động đến Lâm Phàm. Lâm Phàm giãy giụa thoát khỏi cánh tay của Diệp Khiêm, nói: "Sư thúc, con tự mình đi được rồi, không cần phải đỡ con đâu!"
Diệp Khiêm cười cười, buông tay của mình ra.
Ra khỏi đồn công an không có bao lâu, điện thoại của Diệp Khiêm liền vang lên. Nhìn Lâm Phàm cười cười, lại để cho hắn chờ mình một chút, sau đó đi tới một bên. Điện thoại vừa mới được chuyển, đối diện liền truyền đến âm thanh của Jack, nói: "Lão đại, bên tổng bộ đã xảy ra chuyện!"
Diệp Khiêm khẽ chau mày, nói: "Xảy ra chuyện gì? Tinh Thần không phải đang ở bên kia trông coi sao?"
"Tinh Thần bị người đánh trộm, hiện tại bản thân hắn đã bị trọng thương. Hơn nữa, qua mấy ngày nữa vừa vặn là hội nghị ba năm một lần của lính đánh thuê thế giới, ta thấy chuyện này chỉ sợ không có đơn giản như vậy." Jack nói.